Giấc mơ lặp lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau một đêm say.
Cô tỉnh lại đầu đau như búa bổ. Loạng choạng bước khỏi giường đi tìm ly nước mát vì bây giờ mắt sưng húp, cổ họng khô khàn, nhưng bây giờ cảnh tượng trước mắt cô lại là căn phòng cổ như giấc mơ trước đây, cô cảm thấy mệt mõi và muốn mặc kệ mọi thứ.
Hoàn Nhi bước vào:
- Tiểu thư đã tỉnh rồi, muội lấy ít điểm tâm sáng cho tỷ nhé.
Sau đó Tình Nhi mang vào và soạn lên bàn đủ thứ bánh quý giá mà cô chưa từng được nếm qua.
Cô không nói gì, chỉ ăn và ăn... một lúc sau:
- Tình Nhi! cho ta thêm điểm tâm, chè và nhiều nước.
Hai nha hoàn nhìn nhau một cách tò mò, từ trước đến nay chưa bao giờ tiểu thư ăn một cách kỳ cục như vậy.
Tình Nhi vội vàng xuống bếp mang lên thêm một khay đầy thức ăn bày biện ra bàn.
Vừa ăn cô vừa nghĩ về xên sở khanh Dương Khải nên ngấu nghiến miếng bánh trong miệng thật khó coi. Tinh thần không được thoải mái nhưng ở cái nơi quỷ quái này chẳng có laptop, điện thoại để xem phim nghe nhạc khiến cho cô càng não nề hơn.
- Tỷ Tỷ! Đi ra ngoài thôi, hôm nay náo nhiệt lắm.
Một cố gái chạy vào, trên tay cầm chiếc khăn lụa mịn màng với bộ đồ gấm thượng hạng.
Cô ngẩn người ghé sát tai Tình Nhi hỏi:
- Nàng ta là ai?
Cô gái kia nũng nịu giận dỗi:
- Tỷ sao vậy, mấy hôm không gặp tỷ quên muội rồi ư?.
Tình Nhi cười hiền từ trả lơi:
- Bẩm tiểu thư. Đại tiểu Thư Dương Ngọc của Nhà Thái Thú Đại Nhân đấy ạ.
Cô mỉm cười như vừa nhớ ra điều gì đó, vội đứng dậy cùng Dương Ngọc lẻn ra ngoài.
Hôm nay kinh thành quả thật náo nhiệt, không hổ danh là Kinh Thành bậc nhất ngày xưa. Xa xa lại có tiếng đánh nhau náo nhiệt, cô kéo tay Dương Ngọc đến xem thì ra một tên quan sai bé nhỏ ngang ngược bắt hiếp người phụ nữ bán rau ven đường. Với tính cương trực nghĩa hiệp cô ra tay giúp đỡ, giường như tên quan này chưa được biết cô là ai nên ra vẽ hênh hoang:
- Nàng muốn thay cô ta về làm vợ ta ư? Tên quan sai vô lễ kia dám lớn tiếng với Cô.
Lập tức một vị công tử mặc một bộ đồ trắng, cầm chiếc quạt đánh mạnh vào cái tay bẩn thỉu đang đụng vào cằm của Cô và hét lên.
- To gan!
Vừa nhìn thấy vị công tử kia, như có một uy lực thần bí nào đó, hắn vội rút tay lui xin lỗi và lẻn đi khỏi nơi này.
Dương Ngọc và Cô quay sang đa tạ vị công tử rồi cả hai cáo từ. Trên đường về cô ngoái lại nhìn theo dáng vẽ của vị công tử kia và nhớ ra hình như đã gặp anh ở đâu đó.
- Tỷ tỷ, tỷ đang tương tư sao? Dương Ngọc cười khúc khích
- Tỷ bị vị công tử kia hút mất hồn rồi. *Dương Ngọc cầm tay cô và nói*
Cô chẳng nói gì, lại thêm dòng suy nghĩ miên man và bảo:
- Hồi phủ thôi, ta thấy mệt rồi.
Cả hai lên xe ngựa cùng hồi phủ.
Về đến phòng cô cho gọi Hoàn Nhi.
- Em có nhớ trong buổi lễ hôm trước em và ta có gặp một vị công tử không?
- Đúng ạ, Thưa tiểu thư, người muốn tìm tung tích của hắn ta ư. Hoàn Nhi nhanh nhảu trả lời.
Cô chẳng nói gì chỉ lặng lẽ gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro