Chương 2 KIẾP TRƯỚC HOÀN VĂN ( Sự thật của nười con gái mang tên Nhã Kỳ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Á á á... đừng mà, tôi xin mấy người đấy!

Tiếng hét thất thanh, vang vọng cả một khu vực rộng lớn. Doãn Thiên Dã nhìn thẳng vào căn nhà hoang trước mắt, một nơi tồi tàn, kinh khủng...chứa đầy một sự gì đó không bình thường mà bên trong đó là một cảnh mà chẳng ai muốn xem... Cô gái vừa mới hét lên đích thị là Nhan Nhã Kỳ, em gái của người yêu hắn. Hắn đang tự cảm thấy rằng, chính Nhan Nhã Kỳ là người đang chịu sự trừng phạt... Hắn không hề nhận ra, Nhan Gia Linh cô người yêu của hắn mới là người thâm độc, cô ta đang tự thưởng cho mình một nụ cười mỉa mai, châm chọc... Nhan Gia Linh là một cô gái xinh đẹp nhưng những cái ''gai nhọn'' của cô ta thì không cùn một chút nào cả. Đặc biệt là với Nhã Kỳ, cô ta có một cái gọi là ''Ân oán sâu sắc''.

-Đừng mà, tôi cầu xin mấy người...

Tiếng khóc của Nhã Kỳ từ từ nhỏ lại...Cô hối hận, hối hận vì đã chọc nhầm người, hối hận vì có một người chị như Gia Linh, hối hận vì yêu  Doãn Thiên Dã một cách mù quáng. Để cuối cùng, cô nhận lại thứ gì? Khinh rẻ, nhục nhã đầy oan ức, thật ra cô có làm gì sai? À, phải rồi, cô có sai đấy... Sai vì đã được sinh ra trên thế giới này, sai vì người Thiên Dã yêu đâu phải cô, tự chui đầu làm chi để nhận được kết cục này chứ? " Dã? Chị tôi quan trọng với anh như vậy sao? Tôi chẳng là gì với anh sao? Dành 13 năm yêu anh để thành như vậy sao? (Ý là chị ý yêu anh Dã từ lúc 17 tuổi nga~) Tại sao? Tôi không muốn hối hận mà..." Từng giọt nước mắt lăn dài trên gò má xanh xao, trắng bệch... Nhã Kỳ quay người, không muốn nghĩ tiếp, thế nhưng, lúc này, bên ngoài... Mạc Quân Nguyệt vội vàng chạy tới, trên mặt anh hiện lên rõ sự lo lắng cùng với nhiều giọt mồ hôi bởi sự lo lắng tạo thành.

-Doãn Thiên Dã, cậu kêu người dừng lại cho tôi!

Cuối cùng thì anh cũng lên tiếng, Doãn Thiên Dã nhìn Mạc quân Nguyệt đầy khinh thường, trong đầu hắn chỉ nghĩ anh là ai mà kêu hắn dừng lại? Mạc Quân Nguyệt như một xông vào để cứu đứa em họ này thế nhưng như có gì đó ngăn cản anh lại.

- Doãn Thiên Dã. Tôi nói cho cậu biết, Nhã Kỳ không phải con cháu Nhan Gia mà là con cháu Mạc Gia, giờ, nó không còn liên quan tới Nhan gia nữa, hôn ước này căn bản không có tồn tại, nó cũng không còn là Nhan Nhã Kỳ nữa... giờ, tôi xin cậu... Thả nó ra, cho nó sống cuộc sống mới đi...

Doãn Thiên Dã quay lại nhìn Mạc Quân Nguyệt, ánh mắt hắn hiện lên sự khó hiểu, giọng hắn lạnh băng, bình tĩnh hỏi Mạc thiếu.

- Ý anh là, Nhã Kỳ không phải là con ruột của đại phu nhân Lã Hồng Lệ.

- Thì đó chính là sự thật. Nhã Kỳ là con của cô tôi, nhưng cô tôi đẻ non nên mất, giao lại cho phu nhân Lã... Nhưng mà... chúng tôi muốn xin lại nó...thì Lã phu nhân...đã mất rồi thế nên...thế nên...nó không chịu nhận chúng tôi là gia đình...

Nhan Gia Linh không ngờ lại có một sự thật như thế đằng sau Nhan gia, mẹ của cô ta là người nhận nuôi Nhã Kỳ sao? Vì thế mà Nhã Kỳ mới được cưng chiều sao... Một đoạn ký ức xẹt qua...

'' - Mẹ, con muốn có em...''

Thiên Dã nhìn Nhan Gia Linh điếng người thì hắn nghe thấy một tiếng động lớn như tiếng hét đầy thê lương của Nhã Kỳ, một tên đàn em của hắn đi ra nghé sát tai hắn nói gì đó, làm hắn vội chạy vào, tên kia báo cáo...

-Đại ca, cô ta không chịu được cực hình nên cắn lưỡi tự tử rồi.

- Cô ta có nói gì không? - Hắn bình tĩnh hỏi nhưng trong lòng đã hiện rõ lên sự u ám.

- Dạ có! - Tên kia nói. - Cô ta chỉ kêu tên mỗi một người...

- Ai? - Mạc quân Nguyệt đến bên Nhã Kỳ, đưa tay vuốt mắt cho cô.

- Mạc...Kiều...Duyên! À không, "Mẹ chứ"! đúng rồi, sau cái tên kia, cô ta đã gọi mẹ.

Mạc quân Nguyệt cúi xuống, nói.

- Vui thật, cuối cùng em cũng gọi mẹ rồi. -  Rồi ngước lên. - Đừng thắc mắc, Mạc Kiều Duyên là tên của cô tôi. Rất tiếc, gia tộc không biết đến sự tồn tại của con bé nên... nó mới thế này...

Hơi lạnh từ từ bao trùm lấy thân xác của Nhã Kỳ làm Quân Nguyệt anh thêm đau lòng. Phải chi anh nói rõ sự thật cho họ sớm, phải chi anh đưa cô rời khỏi nơi này sớm thì hôm nay, cô không phải nhận kết cục này rồi. Anh hối hận, hắn hối hận, cô ta hối hận nhưng mà cũng không thể nào mà Nhã Kỳ sống lại được vậy thì .... hối hận ích gì cơ chứ. Suy cho cùng thì, cái chết của cô chỉ đem lại sự dằn vặt lớn sau này mà thôi...

________________________________~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro