Chương 3 Em là nữ phụ thôi nha

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mệnh từ kiếp nào khiến lòng ta thêm đau đớn mà thôi. Hồ Cẩm Giang đang đi trên đường, năm nay cô vừa tròn 17 tuổi. Đọ về nhan sắc thì chẳng bằng ai, nhưng được cái thông minh nhất thời, hiện đang là thành viên sát thủ và đang cố gắng trở thành sát thủ cấp S. Tuy nhiên, trời sinh số kiếp không may, từ nhỏ đã là trẻ cô nhi, 5 tuổi trở thành sát thủ và 17 tuổi... CHẾT! Nhưng cái chết của Hồ Cẩm Giang đích thị không phải là hi sinh trong nhiệm vụ mà lại là hi sinh vì một đứa nhỏ và một cặp đôi. Đừng hỏi tại sao, số của Hồ Cẩm Giang nó đã là vậy rồi.

Đầu đau như búa bổ, đôi mắt của người con gái ở trên giường khẽ động, Hồ Cẩm Giang mở mắt nhìn lên. Phải cho rằng, lâu lâu Hồ Cẩm Giang rất ngốc, cô không nghĩ là mình đã xuyên không, ngó qua, ngó lại. Cô nhận ra, đây đích thị không phải bệnh viện, đây...là đâu? Nhìn đối diện chiếc gương, khuôn mặt cô gái bỗng trở nên kì dị. Kì dị? Vâng, bởi vì...đó...không phải gương mặt của cô.

- Á aaaaaa................ Cái gì vậy này!!!!!!

Tiếc rằng, tiếng hét của cô không nhỏ làm chấn động cả biệt thự Nhan gia, bất kể ai từ lão gia, phu nhân hay đến cả quản gia, người giúp việc cũng phải vội vã vì một chuyện không đâu vào với đâu hết. Lã phu nhân là người mở của nhìn người con gái đang sướt mướt kia, bà phải ghen tị một điều là, người con gái của bạn bà Mạc Kiều Duyên cực kì xinh đẹp. Nhưng hồng nhan bạc mệnh mà thôi. Con gái bà có lẽ phải nhường bước, nhưng nhiều năm gần đây, Nhã Kỳ, cô bé đang ngồi trên giường đấy... thay đổi quá nhiều. Cẩm Giang ngước lên nhìn đám người trước mắt, lạnh lùng vốn có của một sát thủ nhưng đâu đó, vẫn có sự e dè.

- Mấy...người là ai? Tôi có quen mấy người sao?

Phải a... Hồ Cẩm Giang không có quen những người này, nhưng những người này lại quen biết thân thể mà cô đã nhập vào.

- Tiểu Kỳ, con nói gì lạ vậy? Ta là mẹ của con mà.

 Sợ phu nhân của mình đau lòng, Nhan lão gia mới bồi thêm.

- Con nó ngã mới tỉnh, mình đừng làm khó nó, để nó bình tĩnh lại. - Quay sang cô bé mang tên Nhan Nhã Kỳ kia, nói. -  Con nghỉ đi, ta đưa mẹ con ra ngoài.

Rồi Nhan lão gia dìu Lã phu nhân ra ngoài. Một người hầu giúp cô đóng cửa lại, khi cánh cửa kia yên lặng...Hồ Cẩm Giang đơ người. Cô tự hỏi: '' What? Chuyện gì vậy? Tiểu Kỳ là ai? Thôi, ngủ cái đã, chắc là mình đang mơ.'' Tự an ủi mình như thế, Hồ Cẩm Giang nằm lại xuống giường và nhắm mắt...

Một khung cảnh mờ ảo xuất hiện trước mắt Cẩm Giang làm cô lại nhíu mày, cô nhìn xuống thì lại thấy một sợi dây chuyền. Của ai đây? Cô tự hỏi, rồi cô lại nhìn lên...và một cô gái đột nhiên xuất hiện trước mắt làm Cảm Giang giật mình nhưng vẫn đủ nhận ra, đó là gương mặt của cô gái lúc nãy...

-Cô? Sao vậy? Cô quên tôi rồi sao?

-Cô... là cô gái đó?

Sự e dè của Cẩm Giang làm Nhan tiểu thư phải bật cười. Nhan Nhã Kỳ cô đâu có nghĩ người trước mắt cô đây là sát thủ cấp A chứ... Nhan Nhã Kỳ đặt bàn tay của mình nhẹ nhàng chạm vào mắt của Cẩm Giang, rồi nói:

-Tôi là Nhan Nhã Kỳ, cô biết tôi mà Cẩm Giang... - Rồi một quyển tiểu thuyết rơi xuống tay Cẩm Giang. - Đây là toàn bộ ký ức, quá khứ, mọi chuyện của tôi, tôi giao lại cho cô. Tôi mong cô giúp tôi đổi lại vận mệnh của tôi. Tôi mong cô giúp tôi, giải oan cho tôi...

Mở mắt của mình ra, Hồ Cẩm Giang thấy Nhã Kỳ đã đổ lệ. Linh hồn của Nhã Kỳ tan dần theo gió. Mở mắt ra lần nữa, cô trở thành Nhan Nhã Kỳ, quyển sách trên tay cô chính là quyển tiểu thuyết cô mới đọc được một nữa... " Nhan Nhã Kỳ, Cô chết đi cho tôi! " Cẩm Giang nhếch môi, cái nhếch môi của một thiên tài sát thủ thiên bẩm. " Được thôi, không vấn đề gì, thưa chủ nhân." Một Nhan Nhã Kỳ đã chết, một Hồ Cẩm Giang không còn. Giờ tôi là thiên tài sát thủ Nhan Nhã Kỳ, sát thủ cấp S. Ước mơ Cẩm Giang hằng theo đuổi.... " Mở mắt ra lần nữa, một Nhan Nhã Kỳ được khai sinh.

Nhan Nhã Kỳ nhàn nhã nằm trên giường đọc hết quyển tiểu thuyết, cái gì mà nữ chính "hiền lương thục đức" chứ, mấy người này ngu thật. Giả tạo? Cái đó không xứng đáng với loại người như cô. Giờ là lúc Nhã Kỳ cô tập trung cao độ a ~
" Haizz, đọc truyện này a. Truy tình thì chạy, chạy tình thì truy. Vậy ta sẽ cứ truy các người rồi tìm cách chạy a. Chạy đâu cũng được, chạy tới chân trời góc bể. Chạy cho đến khi nào các người không còn tìm ta được nữa. Vậy đi. "

Lấy lại phong độ của Nhan Nhã Kỳ thường ngày, Hồ Cẩm Giang chính thức nhận được sự thay đổi lớn trong cuộc đời cô. Giờ là lúc Nhan Nhã Kỳ thay đổi số phận vốn an bài cho mình trước kia.
( Hồ Cẩm Giang là Nhan Nhã Kỳ rồi nha, khi nào mình dùng lại tên Cẩm Giang, lúc đó mình sẽ báo một cách sớm nhất. ok)

Hôm nay, trời trong xanh lắm a.  Nhã Kỳ phải nói là đêm qua cô ngủ rất rất ngon. Nếu nói là ngủ không ngon thì e là không được rồi.

Mở tủ quần áo ra, nhìn sắc mặt của Nhan Nhã Kỳ không gì là không đen hơn, toàn là đồ hạng sang không à. Rất tấm tắc nhưng có chút gì đó sai sai trong ngày hôm nay thì phải? Thôi kệ, Nhã Kỳ lấy đồng phục rồi quay vào nhà tắm, và ... xả nước.

Sau khi tắm táp rất thoải mái, Nhã Kỳ say khô tóc rồi làm tóc theo kiểu thường ngày, rối rất bướng bỉnh rồi cột cao lên. Lấy đôi giày cao gót rạng ngời, đối với Nhã Kỳ mà nói thì giày cao gót không là gì đối với cô.

Cầm theo túi học của mình, Nhã Kỳ mở cửa phòng và đón nắng mới cũng không quên một...tràng nước mắt a.

- Gia Linh tiểu thư, Doãn thiếu gia tới rồi ạ.

Tiếng của nữ người hầu ấy lảnh lót vang lên làm át đi tiếng giày cao gót đang đi xuống của Nhã Kỳ. Khi Nhã Kỳ vừa ra bàn ăn thì lúc đó, nam thiếu niên kia vừa bước vào. Hai mắt chạm nhau, Nhã Kỳ đơ nhẹ khiến ai đó phải lên tiếng.

- Dã, cậu đến rồi sao?

Dã? Dã trong Doãn Thiên Dã? Nhã Kỳ như chợt nhớ ra một chút gì đó về người này... Nam tử tóc đen rối bừa bộn ( Nhưng không thảm), mắt đen sáng nhưng ẩn chứa trong đó là sự bí ẩn. Người ta có nói : " Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn". Qủa không sai, vừa nhìn vào mắt nam nhân tên Thiên Dã kia, Nhã Kỳ như đã nhận ra rồi....

_____________________________________________________________________________

Chỉ tới đây thôi, mong m.n ủng hộ hết mình, ủng hộ hết mình nha......



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro