Chương 4 Huỷ Hôn Nhé Doãn Thiếu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đơ chưa  nhiều, Nhã Kỳ bắt đầu màn "kịch" của mình. Giọng của cô ngọt xớt đến nỗi không ai nhận ra là Nhã Kỳ đang diễn. Chắc giải oscar năm nay sẽ thuộc về Nhã Kỳ rồi.
- Dã, trời ôi, người ta mới ốm dậy mà...

Thiên Dã liếc nhìn người đang cầm tay hắn nũng nịu, hắn cười khinh, đẩy Nhã Kỳ ra. Không thèm để ý, nói nhẹ:

- Loại người như Nhã Kỳ tiểu thư đây, ta e sẽ làm dơ mất quần áo của ta mất. Cô không xứng để chạm vào người tôi.

Chỉ chờ câu nói đó, Nhã Kỳ vui đến run người, quay người đi, khẽ nhìn Nhan Gia Linh, rồi nói đủ để người ta nghe.

- Ơ, thật là .... dơ quần áo của Doãn thiếu rồi. Tôi thật vô ý à. Chị hai, chị thấy là chị có nên ... à ... kiếm đồ khác cho Doãn thiếu mặc nha. Có gì thì Doãn thiếu với chị tôi đi chung cũng được. Tôi đi trước. Bye anh.

Nhìn Nhã Kỳ bước đi một cách thong thả, Thiên Dã đâu nghĩ đó là Nhã Kỳ của mọi ngày mà hắn từng thấy. Hắn lấy làm lạ 
_______________________________________________________________________________

Trường Trung Học Dương Chí Linh là một nhôi trường danh tiếng cấp xã.....à nhầm.....cấp quốc gia, bao nhiêu học sinh con cái nhà quyền quý đều về đây học. Mà nói trắng ra, ở đây, cấp bậc phân chia rất rõ ràng. Hạng học sinh cấp A là nhưng học sinh thuộc dõi quý tộc, họ không hẳn là không kiêu ngạo....mặc dù có nhưng số lượng nhiều. Còn bọn học sinh nghèo (à, không nghèo lắm) mà học giỏi, loại như bọn họ thì được xếp vào học sinh hạng B. Còn kiểu học sinh giống Nhan Nhã Kỳ thì là .... hạng S. Bước vào lớp với một gương mặt như mọi ngày, một cuộc sống như bình thường ... nhưng ... dòng chảy thời gian của Nhã Kỳ lại chầm chậm thay đổi một cách bất bình thường:

- Nhan Nhã Kỳ. Cô đứng lại cho tôi !!!

Nhã Kỳ đang đi liền phải đứng lại, bởi đó là lời nói của ai. Ể ... Nhã Kỳ không ngờ là Doãn thiếu này có thể phóng xe với tốc độ kinh hoàng đến thế. Thiên Dã liền đi tới, vì hắn có lẽ bận tâm lời nói kia của Nhã Kỳ. Cô quay lại nhìn ... phải nói là nhìn thẳng vào mặt Thiên Dã.

À mà khoan, phải nói sơ qua về trường Trung học Dương Chí Linh chút đã. Nằm ở một vị trí rất là thuận lợi cho việc đi lại, phải nói, trường Trung học này được đặt trên một toạ độ "vàng" với sự đầu tư rất cao từ gia tộc Quan gia. Trường được phân chia giai cấp, thứ bậc rõ ràng. Loại kém cỏi nhất, dù cho có giàu đến mấy cũng chị được gọi là hạng học sinh cấp D. Loại học sinh như thế này thì đáng bị khinh bỉ nhất trường, không có tiếng nói trong trường và càng không có một giá trị nào. Họ phải sống cam chịu, chịu sự khinh bỉ mà thôi. Vì thế, ở trường này, việc học là điều đưa họ khỏi sự khinh bỉ. Hạng C đương nhiên là chỉ dành cho những học sinh có sức học khá hơn so với loại học sinh thuộc hạng D, tuy nhiên, hạng học sinh cấp C nay lại chỉ chủ yếu rơi vào nhưng bọn nhà giàu. Tại sao lại thế nhỉ? Bởi do, họ buồn chuyện gia đình, không muốn quan tâm đến mọi thứ, và vì thế việc học của họ rớt xuống hạng 50.Hay còn có một số kẻ nịnh bợ thì chủ yếu rơi vào đám học sinh hạng C này. Còn những học sinh gia thế khá giả nhưng đổi lại việc học cực kỳ xuất sắc trong lúc còn đang học ở trường THCS, thì được là học sinh hạng B. Tuy không cao lám nhưng đây lại là hạng trầm ổn nhất. Hạng quạy nhất không phải là hạng học sinh ..... à không phải bọn hạng A, mà là Hạng S. Mà lầy nhất ... là hạng học sinh hạng A.

Sơ cấp qua học sinh, toàn cảnh của ngôi trường này rất rất là đẹp. Khuôn viên chữ U bao bọc cả một mảnh đất rộng lớn, từng dãy nhà 9 tầng xếp ngay ngắn theo hình chữ U kia và khu căn tin, khu tập thể dục lại rất tiện lợi khi chúng ta đi bằng thang máy. Ngoài ra, việc leo thang bộ không là vấn đề gì với những học sinh muốn giảm cân. Từ tầng một lên tới tầng 9, nhưng học sinh chỉ cần dùng thang máy, thế là xong. Cả khuôn viên trường được bao bọc bởi những bồn hoa xinh xắn, đủ màu sắc nhung không choáng ngợp. À mà, việc đi từ nhà xe vào tới lớp học, chỉ cần chiếc xe trượt ( chịu, bó tay. ko biết mt cái đó ra s), xong rồi chạy thang máy. Qúa nhẹ nhàng.

Quay lại vấn đề chính, Nhã Kỳ nhìn thẳng vào Thiên Dã rồi hỏi. Một câu thôi, phải đủ để ai nấy đều sốc đến không thể không tin nổi :

- Doãn thiếu, anh gọi tôi có chuyện gì sao? Không lẽ, tôi làm dơ quần áo của anh nữa sao? Tiếc nha, tôi đâu có đi cùng anh tới trường đâu ha. Ủa, vậy tôi thì làm sao làm dơ quần áo anh được nữa. Mà anh lại gọi tôi làm chi vậy ???

-Nhã Kỳ ... ý ... em là sao?

Doãn Thiên Dã, hắn phát ghét khi phải gọi như thế. Nhưng chỉ là vì đây là ở trường nên hắn buộc làm vậy. Vì Nhã Kỳ là ai ? Là người lạ, hay là ... hôn thê của hắn. Nhưng ... giờ cô đâu phải Nhã Kỳ, cô đâu có còn là nữ chính nữa. Thì, dành lấy ... cũng chỉ là nữ phụ mà thôi.

- Doãn thiếu à, để hôm nay tôi tuyên bố thẳng luôn cho đỡ mệt. Tôi yêu anh bao nhiêu, thì anh lại càng xa cách tôi bấy nhiêu nên là ... Doãn thiếu, chúng ta .... Huỷ hôn nhé !!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro