Chương 4: Đến lúc đi rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngẩn ngơ cái gì, mau ăn hết con bồ câu hầm đương quy này đi, ngươi ốm như vậy, nhìn thấy ngươi liền làm ta nhớ tới khuôn mặt khó ưa của tên khốn kia. Hừ.."

'Tên khốn kia' trong lời hồ ly chính là lão cha hoàng đế của ta, người đã cướp đi vị sư tỷ xinh đẹp như 'tiên', tâm tính thiện lương hết sức của hắn, bởi vì lý do đó cho nên hồ ly đối với ta là vừa yêu thương vừa căm hận, mưa nắng thất thường, hại ta khổ sở không nói nên lời, nhưng...

Oa, lệ rơi đầy mặt... Ta không muốn trở nên béo tròn giống mẫu phi đâu.

"Còn không mau ăn!" Hồ ly lần nữa thúc giục.

Ta gạt lệ, cầm thìa lên, bắt đầu tác chiến với bồ câu, vì sao ư, bởi vì ta chỉ có thể cam chịu.

Mọi người đừng hỏi ta tại sao lại cam chịu mà không vùng lên phản kháng, hay trốn đi?

Bởi vì... Sư tôn của ta Hải Thượng bán tiên là 1 thế ngoại cao nhân tài giỏi.

Bởi vì... Trận pháp 'Bất nhập bất xuất' của sư tôn bày ra trên Vân Ẩn sơn rất cao siêu.

Bởi vì... Võ công hồ ly rất cao cường.

Bởi vì... Lòng dạ hồ ly rất nham hiểm, còn thù rất dai.

Ta không can đảm! Cho nên ta cam chịu!

Ngày tháng cứ thế trôi qua, ta ở Vân Ẩn sơn cũng gần sáu tháng, tình hình chiến sự giữa Lăng Tiêu quốc và Kim Sư quốc cũng đi đến hồi ngừng tranh cải, bắt đầu điều động quân binh.

Kim Sư quốc binh hùng tướng mạnh, đương nhiên là người tiên phong. 10 vạn đại quân của Kim Sư quốc đã chiếm đóng 3 thành trì nơi biên cảnh Lăng Tiêu quốc, làm chỗ trú quân, chỉ đợi 1 lời của khốc nam hoàng đế phu quân tương lai của ta ban ra là bắt đầu càn quét Lăng Tiêu, làm cho Lăng Tiêu biến mất trên bản đồ đại địa.

Đương nhiên những điều này đều do hồ ly nói cho ta biết, bởi vì ở 1 nơi như Vân Ẩn sơn ngoại trừ gặp được động vật sống là hồ ly ta chẳng thể nhìn thấy cái gì có thể cử động khác. Lúc hồ ly kể cho ta nghe những chuyện này, còn vô cùng đắc ý, cười mỉa mai nói: "Lần này tên khốn kia chắc chắn không sống nỗi rồi, đáng lắm, đáng lắm."

Ta nghe được chỉ có thể lắc đầu, quả nhiên hồ ly bắt ta đi không chỉ với ý muốn cứu vớt giọt máu còn lại của mẫu phi như hắn nói, mà là muốn trả thù lão cha hoàng đế của ta. Nói đi nói lại cũng không phải vì muốn tốt cho ta mà bắt ta. Có điều, ta cảm thấy bị hồ ly bắt đi thế này rất tốt.

Ở Vân Ẩn sơn ta hoàn toàn phát huy được khả năng sâu lười của ta lên level cao nhất. Một ngày của ta trôi qua bằng việc mở mắt thức dậy và bắt đầu thưởng thức mỹ thực mà hồ ly đem tới. Tay nghề nấu nướng của hồ ly cũng ngày một cao thâm, dạo gần đây hắn nấu được rất nhiều rất nhiều món ăn mới lạ, khiến mỡ trên người của ta tăng lên càng lúc càng nhiều. Hiện giờ ta hoàn toàn trở thành "ngọc sáng dáng tròn" trong mắt hồ ly. Mỗi lần nhìn thấy mỡ trên người ta tích thêm 1 lớp là hồ ly lại phấn khích, mà mỗi lần hắn phấn khích thì hắn sẽ nấu ngay 1 'đại tiệc Mãn Hán' đưa tới chỗ ta. Mọi người đừng hỏi ở 1 nơi không có lấy 1 động vật sống nào ngoài ta và hồ ly thì thức ăn ở đâu mà hắn nấu đại tiệc nhé. Đương nhiên là hồ ly xuống núi mua rồi. Ta từng hỏi hồ ly: "Sao ngươi không nuôi ít gà, thỏ, trồng ít rau dưa gì đó, như vậy khỏi cần mỗi ngày bay lên bay xuống núi đi mua thức ăn?" Sau đó ta nhận được 1 ánh mắt khinh bỉ và câu trả lời làm ta xém chút phun canh của hồ ly: "Mấy cái việc như nuôi gà, trồng rau thô tục đó sẽ làm mất hình tượng tiên phong đạo cốt của bản công tử." Ta tự hỏi, ngày ngày hắn xách vỏ đi chợ cùng các thím các cô, nhóm bếp nấu cơm thì có gọi là thô tục, có gọi là mất hình tượng không? Có lẽ là không. Bởi vì, từ ngày gặp hồ ly tới giờ, dù hồ ly làm bất cứ việc gì ta chưa từng thấy thân áo trắng của hồ ly nhiễm bụi, trán chưa từng chảy giọt mồ hôi, những khi không nổi giận cũng thật có phần tiên khí... Khụ! Mọi người không cần liếc ta, ờ thì, không phải chỉ có mấy phần mà là rất nhiều phần tiên khí.

Nhưng đột nhiên, vào 1 buổi chiều mưa mùa hè, ta đang ngồi trên chiếc ghế dựa có thể đung đưa được làm bằng gỗ đào dưới mái hiên nhà, vừa thưởng thức 1 cái bánh phù dung, vừa ngắm mưa bay phất phơ bên ngoài thì nhìn thấy 1 thân bạch y của hồ ly sũng nước, lấm lem bùn đất xuất hiện trước mặt ta.

Đây là lần đầu ta nhìn thấy hồ ly chật vật như vậy, ta ôm một bụng đầy nghi ngờ, đang muốn đứng lên hỏi xem hắn bị làm sao, thì bất chợt nghe được 1 câu của hồ ly khiến ta lần nữa đặt mông ngồi xuống ghế dựa, trợn tròn mắt nhìn hồ ly.

Hồ ly nói: "Tiểu Bạch, ta đưa ngươi đi gặp phụ hoàng ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro