Chương 9: Tiệc mừng công (Hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc Duy sau 3 giây im lặng, đặt 1 tay lên vai vị “Đại Hùng tướng quân” đang bò chòm trước bàn hắn, miệng mở nụ cười thân thiện đúng kiểu đứa con quốc dân: “Đương nhiên là phải, Lôi tướng quân quả nhiên là người trung nghĩa, sự an toàn của thần nữ ta không cần phải lo lắng rồi.” tay còn lại cầm ly đưa tới: “Ta xin kính Lôi tướng quân 1 ly.” Ánh mắt như vô tình hữu ý lướt nhìn qua chỗ ta.

Ta hóa đá, Mặc Duy cư nhiên không phản bác mà lại hòa nhã thừa nhận ta là thần nữ, hắn với cái người ẩn tàng sát khí khi ta làm trò khỉ dưới tường thành là cùng 1 người sao?

Ta hoàn toàn không hiểu, nhưng chỉ 1 ngày sau đó ta đã được Tuyết Mai giải đáp. Thì ra sự việc ta bay từ tường thành xuống không chết rất nhanh được truyền đi, dân chúng giống như binh lính Kim Sư đều tin ta chính là con của thần gió, là thần nữ, nếu không 1 người được cho là đã chết như ta thử hỏi làm sao có thể cả người không chút xứt mẻ xuất hiện lần nữa trước mặt mọi người, ai ai cũng nói lão thiên gia chỉ bảo hộ mình Kim Sư, trước đã có 1 chiến thần, sau có Mặc Duy, nay lại thêm 1 thần nữ, như hổ có cánh được tiếp thêm gió bay lượn tùy thích trong đại địa, Kim Sư đã mạnh càng thêm mạnh, thử hỏi có quốc gia nào lại dám nhăm nhe ý đồ với 1 quốc gia được thần bảo hộ chứ. Cũng bởi lẽ đó, binh lính Kim Sư rất tự hào vì ta sẽ trở thành hoàng phi của họ, trở thành người phụ nữ của chiến thần. Và đến rất lâu về sau ta mới biết được, việc biến ta thành thần nữ hoàn toàn do 1 tay Mặc Duy dựng lên. Kim Sư cũng không phải thật sự hùng mạnh như thiên hạ tưởng. Nhưng đó là những chuyện về sau. Còn hiện tại...

“Đại hùng tướng quân” lập tức cầm 1 chung rượu khác lên nốc cạn rồi ngoác miệng cười rót 1 ly rượu khác đưa tới trước mặt ta: “Mặc tướng cũng xin kính thần nữ 1 ly.”

Ta nhìn ly rượu trước mặt, rồi lại nghiêng đầu nhìn ông lớn ngồi bên cạnh, thấy hắn chẳng có chút phản ứng muốn cứu giúp ta nào, dưới ánh nhìn mong chờ của “Đại Hùng tướng quân” ta cũng không thể làm mất mặt thân phận công chúa cao quý của mình, ta đưa tay đón ly rượu, uống cạn, sau đó... Ta hoàn toàn mất ý thức. Ta đã nói qua chưa nhỉ? Ta chưa từng uống rượu.

Khi ta mở mắt đã thấy mình đang ở Thanh viện, đầu như muốn nứt ra, cổ họng thì khô nóng đến cùng cực, ta muốn xuống giường tìm nước uống, nhưng cơ thể vẫn còn triệu chứng choáng do say, cho nên ta không thể dùng tư thế đúng đắn để rời giường. Nhưng ta tự cảm thấy ở nơi này hiện tại chỉ có ta, chẳng ai nhìn thấy bộ dáng khó coi của ta, nếu lỡ có xui rủi mà Tuyết Mai bước vào nhìn thấy thì cũng chẳng sao, đối với Tuyết Mai, ta trong lòng cô bé luôn là tuyệt nhất.

Nhưng người tính không bằng trời tính, khi ta đang dùng tư thế trườn của loài sâu để xuống giường, thì cửa phòng mở ra, động tác sâu trườn của ta bị người tới làm gián đoạn, ngay tại lúc này nữa thân trước của ta đã trườn ra khỏi mép giường, nữa thân sau vẫn còn ở trên giường, ta hai tay chống đất, ngẩn cái mặt ngáy ngủ nhìn về phía cửa, do tác dụng ngược sáng ta chỉ nhìn thấy 1 bóng người đen đen, nhưng ta khẳng định người đó không phải là Tuyết Mai, cô bé đâu có mà cao như vậy?

“Thì ra người Lăng Tiêu khi rời giường đều dùng tư thế như vậy!” Khi ta vẫn còn mãi nghĩ xem cái tên đứng trước cửa là ai, thì cái bóng trước cửa phát ra 1 câu, chất giọng vô cùng quen thuộc, cái bóng cũng bước vào bên trong phòng, không còn phản ứng ngược sáng ta nhìn thấy rõ người tới chính là Mặc Duy. Sự xuất hiện đột ngột của Mặc Duy thành công làm thân hình ta run lên 1 cái, hai tay mất lực, mặt ta cứ thế thân mật giao tiếp với mặt đất, sống mũi đau xót, có thứ gì đó nóng ấm chảy ra, nữa thân dưới cũng tuột khỏi giường, sống lưng bị bẽ gập ngược, mông vểnh cao, các bạn cứ tưởng tượng hình ảnh con sâu đo co người lại thành hình chữ V ngược trước khi trườn đi là sẽ biết được bộ dáng ta lúc này thế nào, ta đã dùng tư thế vô cùng “đẹp mắt” đó để chào hỏi Mặc Duy.

Ta vừa đau vừa xấu hổ đến độ mặt không dám ngẩn lên, nếu không phải Tuyết Mai từ phía sau lưng Mặc Duy chạy lên đỡ ta lên lại giường thì ta cứ dùng cái tư thế chó cặp đất như vậy tự kỹ cả ngày, thật sự là quá mất hình tượng, quá mất thân phận, nhưng nói tới việc mất hình tượng, thì trước đó ta đã từng làm qua 1 việc còn mất hình tượng hơn cả việc này, chỉ là ta không nhớ 1 chút gì thôi.

“Mặc nguyên soái, chào... chào buổi sáng.” Sau vài giây tự kỹ, ta ổn định lại tinh thần, kìm nén cơn đau, lấy tay áo qua loa chìu máu mũi, cố gắng ngồi ngay ngắn trên giường, nở nụ cười mà theo như Tuyết Mai nói còn khó coi hơn khóc chào hỏi Mặc Duy. Nhưng cái tên Mặc Duy khó ưa đáng chết vạn phần đó vốn không cho ta chút mặt mũi, hắn mặt nhăn mày nhó, mở miệng ra đã khiến tâm hồn thiếu nữa của ta bị tổn thương: “Công chúa khách khí rồi, hiện tại đã qua giờ Ngọ, công chúa chào buổi sáng với mặc tướng, mặc tướng không dám nhận. Thời gian cũng không còn sớm, Quang Minh vương, thúc thúc của công chúa đã đến, mong công chúa mau chỉnh trang lại 1 chút, rồi cùng mặc tướng tới gặp ngài ấy, nhớ là đừng để mặc tướng cùng Quang Minh vương chờ quá lâu. ” Nói rồi cũng không đợi ta trả lời mà đã phẩy áo bỏ đi. Ta nhìn theo cái bóng lưng cao ngất của Mặc Duy, mà nghiến răng, thật muốn lấy cái gì đó đập nát cái ót xinh đẹp của hắn, nhưng đó chỉ là suy nghĩ trong lòng của ta thôi, ta nói rồi, ta không can đảm nên ta cam chịu.

Ta cũng chẳng dám để Mặc Duy chờ lâu, vừa thấy Mặc Duy khuất bóng lập tức nhảy khỏi giường, dùng tốc độ ánh sáng tắm rửa chảy đầu, thay trang phục, rồi lại chạy nhanh tới trình diện Mặc Duy, sau đó ta và hắn cùng nhau tới chính sảnh gặp thúc thúc của ta – Quang Minh vương, lão lần này tới là để ký kết hiệp ước hòa bình với Kim Sư, tất cả các điều khoản Kim Sư và Lăng Tiêu đều đã bàn bạc qua thư từ trước đó, khi gặp mặt bọn họ chỉ cười nói xã giao vài câu rồi ấn dấu vào hiệp ước, điều khiến ta bất ngờ là Kim Sư thật sự không đòi quyền sỡ hữu Nam thành, chỉ lấy 2 thành trì nơi biên ải đã chiếm trước đó. Sau khi hiệp ước được ký kết đương nhiên sẽ mở tiệc ăn mừng, ta tất nhiên cũng phải tham gia, chỉ là hôm nay chẳng ai mời ta uống rượu, vị “Đại Hùng tướng quân” hôm qua mời ta rượu cũng không thấy bóng dáng, mấy vị tướng quân Kim Sư cũng nhìn ta bằng ánh mắt rất khác lạ. Còn kỳ quái hơn nữa là, buổi tiệc diễn ra được 1 lúc, Quang Minh vương bước tới kính ta 1 ly, ta cũng không tiện từ chối nên định đưa tay đón ly rượu.

“Quang Minh vương, công chúa mấy ngày nay phụng thể không an, ly này hay là cứ để mặc tướng uống cùng ngài đi.” Mặc Duy không biết tự lúc nào xuất hiện bên cạnh ta, nhanh tay đón ly rượu, tay kia khoác vai Quang Minh vương kéo đi, về sau có mấy vị quan Lăng Tiêu có ý định tiến đến chỗ ta kính rượu đều bị tướng lĩnh Kim Sư kéo lại uống rượu cùng. Do đó trong suốt buổi tiệc, bọn họ uống đến ngươi chết ta sống, còn ta vô cùng tẻ nhạt ngồi 1 góc gặm đồ ăn. Về sau, ta cứ suy nghĩ mãi về thái độ kỳ lạ của Mặc Duy và các tướng lĩnh Kim Sư ngày đó, nhưng ta nào biết bởi vì khi ta uống cạn ly rượu cùng “Đại Hùng tướng quân” tại buổi tiệc mừng công, ta đã làm ra chuyện kinh hãi thế tục đến mức nào.

Cái cảnh tượng tại buổi tiệc mừng công ngày đó, mỗi lần Mặc Duy nhớ lại điều khiến da đầu hắn tê rần rần. Cũng từ cái ngày đó, Mặc Duy ra 1 sắc lệnh: “Khang Ninh công chúa không được phép uống rượu, ngay cả những món ăn dùng rượu để nấu cũng không được phép ăn.”

Kim Sư và Lăng Tiêu ký kết xong hiệp ước hòa bình, Quang Minh vương ở lại chỉnh lý Nam thành, Mặc Duy dẫn quân tiến về Kim Sư. Chiến tranh đến đây coi như chấm dứt hoàn toàn. Người dân Lăng Tiêu và Kim Sư đã có thể yên ổn sinh sống. Ta đương nhiên là phải theo Mặc Duy về Kim Sư, ta cứ tưởng lần này ta sẽ thuận buồm xui gió đi 1 đường về Kim Sư làm hoàng phi, nhưng khi xe ngựa của ta vừa ra khỏi cổng Nam thành chưa đầy trượng thì bị người khác cản lại.

“Công chúa! Nàng không thể theo hắn về Kim Sư.”

Ta vén màn nhìn người cản trước đầu xe ngựa, ta tự hỏi, đây rốt cuộc là tình hình gì đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro