Chương 4: Lục đục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đường Tiểu Mạn cho rằng Tô Bình An muốn trách cứ mình, không nghĩ tới kết quả là sau khi hai người vào phòng lại không thấy Tô Bình Anh đâu.
Không lâu sau, anh ta từ bên ngoài mang vào một chậu rửa chân, bảo Đường Tiểu Mạn rửa chân trước khi ngủ.
Đường Tiểu Mạn vừa rồi thấy ở bên ngoài Tô Bình An đã rất tức giận. Cô vốn cho rằng sau khi quay về phòng, cô sẽ bị chàng ta giáo huấn, kết quả lại có chút ngoài ý muốn.
"Cách ăn mặc hôm nay của nàng rất đặc biệt!"
Đường Tiểu Mạn đang ngoan ngoãn rửa chân, bất chợt trên đỉnh đầu truyền đến câu nói như vậy của Tô Bình An.

Tô Bình Anh lúc này mới nhìn rõ ràng, hôm nay Đường Tiểu Man quả thực đã ăn mặc tỉ mỉ, chiếc váy vải bông mịn mà cô đang mặc là do người thợ may giỏi nhất thị trấn may cho Tiểu Mạn khi họ kết hôn.
Nhưng Đường Tiểu Mạn chưa hề mặc qua nó, thật không ngờ sáng nay vừa nói hòa ly xong, vậy mà lấy nó ra mặc liền, xem ra tâm tình vô cùng tốt. Nghĩ đến đây, trong lòng của Tô Bình An có một chút chua xót.
"Xin lỗi, vốn định chuẩn bị số bạc kia cho nàng dùng những ngày tháng sau này khi hòa ly, bây giờ xem như số bạc đó để bồi thường con gà mái cho mẫu thân. Ngày mai ta lại lên núi tìm xem, thuận tiện tìm gà rừng, đem chúng tới phiên chợ để đổi một ít bạc!"
"Không cần đâu!"
Đường Tiểu Mạn cảm thấy trong lòng ấm áp, không chỉ nhiệt độ hơi ấm truyền từ đôi chân của cô đang ngâm trong chậu nước, mà còn từ việc Tô Bình An chọn đứng về phía cô mặc dù bản thân không rõ tình huống phát sinh lúc đó như thế nào.
Đôi tay nhỏ nhắn yếu ớt của cô nhẹ nhàng bao lấy đôi tay to lớn của Tô Bình An, đây là lần đầu tiên Đường Tiểu Mạn chủ động kéo tay của Tô Bình An. Không biết vì sao hai má của chàng từ từ hiện lên chút ửng hồng.
Đường Tiểu Mạn sửng sốt, người này sao có thể thuần khiết đến thế? Cô chỉ là kéo lấy tay của chàng một chút, vậy mà liền đỏ mặt?
Mặc dù cảm thấy buồn cười,  nhưng trong lòng của Đường Tiểu Mạn vẫn dâng lên một chút cảm động.
Cô thật sự chẳng nghĩ tới cả hai đã muốn ly hôn với nhau mà người đàn ông này lại luôn lo nghĩ chuẩn bị tiền tích lũy cho cuộc sống sau này của cô.

Sau khi Đường Tiểu Mạn phát hiện được dáng vẻ đỏ mặt của Tô Bình An, chàng có chút ngượng ngùng bắt đầu cười ngây ngô.
Chàng đem nước ngâm chân của Đường Tiểu Mạn ra ngoài hất đi, sau khi quay trở về phòng lại phát hiện căn phòng được Đường Tiểu Mạn dọn dẹp như mới.
"Nương tử, nàng..."
Đường Tiểu Mạn bị ánh mắt nóng rực của chàng nhìn chằm chằm thì có chút ngượng ngùng, cô vội vàng quay đầu nói: "Nếu đã không muốn hòa ly thì không thể mỗi ngày đều sống trong căn phòng bừa bộn được".

"Nương tử, nàng thay đổi thật rồi..."

Đường Tiểu Mạn nghe xong, trong lòng có chút kinh ngạc, lẽ nào chàng ta nhìn ra được mình là hàng giả sao? Chàng ta là Hỏa Nhãn Kim Tinh à?

Đường Tiểu Mạn im lặng, tiếp tục nghe Tô Bình An nói: "Ta biết rằng nàng không phải là người không thích sạch sẽ, vì trước đây nàng không muốn cùng ta chung sống nên nàng mới cố ý làm như vậy!"
Đường Tiểu Mạn suýt chút nữa bị lời nói chân thành của chàng ấy mà đánh bại, đành phải mỉm cười che giấu nó đi.
Mặc dù phải ngủ chung giường vì Đường Tiểu Mạn biết họ là vợ chồng, đây cũng là điều hiển nhiên. Nhưng dù sao cô cũng vừa mới xuyên đến đây, đối mặt với người đàn ông cường tráng như vậy cũng có chút xấu hổ. Kết quả là cô nhìn thấy Tô Bình An ôm chăn mền đi hướng phòng nhỏ.
Lúc sắp đi, vẫn không quên nói một câu: "Nương tử, nghỉ ngơi sớm một chút!"
Đường Tiểu Mạn nói thầm trong lòng, đêm nay cô sẽ không chịu nổi tình cảm của người đàn ông tráng kiện này.

Còn nhiều thời gian mà!
Sau một đêm im lặng, sáng sớm ngày thứ hai, Tiểu Đào Hoa nhảy nhót chạy đến tìm Đường Tiểu Mạn.
Đường Tiểu Mạn biết, Tiểu Đào Hòa cực kỳ thích người thẩm thẩm này.

Họ đã cùng nhau trải qua sự kiện trộm gà ngày hôm qua, hiện tại họ đã là đồng mình cùng đứng trên một chiến tuyến.
"Thẩm Thẩm, đi ăn cơm thôi!" 

Đường Tiểu Mạn vui mừng đáp, lôi kéo cánh tay nhỏ của nó đi về hướng nhà ăn.
Tô gia dùng bữa cũng giống như những gia đình bình thường khác, nam nữ đều ngồi tách biệt nhau.

Lúc Đường Tiểu Mạn và Tiểu Đào Hoa bước vào, bàn bên ngoài đã đầy rồi.

Ngồi chính giữa là Tô lão gia, ông làm ruộng quanh năm nên trông già hơn Vương Thị rất nhiều. Lúc này trên tay của ông ta đang cầm một tẩu thuốc lá đang hút.

Lại nhìn vị trí phía dưới của ông ta là con trai cả và con trai thứ, bên cạnh họ còn có một thiếu niên mười mấy tuổi.
Vị trí của Tô Bình An đang trống, Tiểu Đào Hoa lôi kéo Đường Tiểu Mạn đi vào bên trong phòng giữa.

Người ngồi phòng giữa cũng nhiều, người đầu tiên nhìn thấy là Vương Thị đang giận giữ, sau đó chính là đại tẩu và nhị tẩu, Tiểu Đào Hoa con gái của đại tẩu. Bên trong vẫn còn một tiểu nha đầu lớn hơn Tiểu Đào Hoa một chút, xem ra là con gái duy nhất của Tô gia.

Đường Tiểu Mạn ngồi xuống bên cạnh nhị tẩu, hai người chỉ nhìn nhau cười mà không nói gì thêm.

Lúc này cô con dâu lớn cố ý hắng giọng chua chát nói: "Suốt ngày không làm được việc gì, tới giờ cơm còn bắt mọi người phải chờ!"
Tất nhiên, Vương Thị cũng nghĩ như vậy, bà ta lập tức liếc Đường Tiểu Mạn một cái.
Đường Tiểu Mạn quét mắt nhìn đồ ăn ở trên bàn, không khỏi nhíu mày, đồ ăn trên bàn đều là lương khô, cho lợn cũng không thèm ăn.
Tiểu Đào Hòa không nghĩ nhiều như vậy, không đợi Tô lão gia lên tiếng, nó đã cầm một cái bánh ngô và bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Đại tẩu cũng không thua kém, cô ta nhanh chóng thò tay hướng về cái giỏ đặt bánh ngô ở giữa bàn, lấy hai cái bánh, một cái cho mình, cái còn lại đặt vào bát của Tiểu Đào Hoa.
"Tiểu Đào Hoa, ăn nhanh lên!"

Trần Thị cũng cầm lấy một cái bánh ngô cùng Tiểu Đào Hoa bắt đầu ăn. Động tác của hai người họ rất giống nhau, quả nhiên là mẹ con.

Cô nương Tô gia một bên trợn mắt nói: "Quỷ chết đói đầu thai à?"

Cô con dâu cả ăn rất nhanh, lại tiếp tục định chìa tay vào trong giỏ lấy cái thứ hai thì bị Vương Thị dùng đũa đánh mạnh vào tay.

"Xì..."
Bàn tay cô ta đau đớn, không cam lòng mà nhìn chằm chằm vào cái giỏ.
"Ngày nào cũng ăn nhiều, tranh cái gì mà tranh!"
Mọi người liền nhìn thấy Vương Thị nhặt một cái bánh ngô từ trong giỏ, thuận tay ném cho cô con dâu cả, cô con dâu cả bắt đầu ăn như vũ bão.

Đường Tiểu Mạn ở một bên ngây người sửng sốt, tình cảnh này giống như đánh trận lớn, làm người khác mở mang tầm mắt.
Đang lúc cô suy nghĩ, nửa cái bánh ngô được ném vào trong bát trước mặt của Đường Tiểu Mạn.
"Cho cô này! Ăn đi! Cô đang nhìn gì vậy? Cô có ý kiến gì à?"
Đường Tiểu Mạn đầu tiên là sửng sờ, sau đó không lên tiếng cầm lấy cái bánh ngô. Tuy cô không nói gì, nhưng cô con gái họ Tô ngồi bên cạnh lại trừng mắt.
"Tam tẩu, mọi người đều biết tẩu mấy ngày nay đều không ra đồng làm, được chia cho nửa cái bánh ngô đã là không tệ rồi!"

Cô em chồng họ Tô tự đặt mấy cái bánh ngô trước mặt, cô ta ăn mặc chỉnh tề nhất, da mặt cũng mười phần trắng nõn, vừa nhìn liền biết là người không làm việc chân tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro