Chương 5: Rung động hay thương hại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một buổi tối thanh vắng ở vương phủ này.Dế kêu,ve dần mình nàng lại đi quanh vương phủ như mọi hôm,trông thật cô đơn.Nàng lặng lẽ ngồi lên thành hồ,chân để dưới nước.
"Không biết gia đình của mình sAo rồi"
(Tý nữa là quên mất gia đình tỷ muội xin lỗi)
Ở ngoài kia,thế giới nàng thực sự thuộc về.Nơi đó đang là một buổi sáng mưa dầm,Người nhà nàng tìm nÀng toán loạn,trên mọi nơi,giấy thông báo đó đều là tìm nàng,con gái của 1 chủ công ty lớn mất tích.
Trong khi đó,nÀng vẫn thẩn thơ,chân dưới nước,mắt nhìn trăng với mắt buồn hắt hiu.NÀng cất lên tiếng hát rrong trẻo cà dịu nhẹ mà buồn man mác.

"Mãi chìm nơi của đáy biển sâu, cùng với những đau buồn tháng ngày
Mà sao lòng của ta lại không trông thấy
Từng dòng biển hòa cùng nước mắt, mãi trôi đi trôi về phương xa
Sẽ chẳng có ai , người đâu thấy nơi này đau thương mịt mù

Chẳng biết phải đi đến đâu ? Em sẽ phải làm gì đây ?
Đột nhiên một tia sáng nhỏ nhoi bỗng lóe lên từ đâu?
Nhẹ vươn tay chạm ngay đến nó, thế nhưng sao biển đời mong manh
Một cơn sóng lướt qua và tước đi niềm hi vọng cuối cùng

Sẽ có ai có thể tới, có thể đến đây được sao ?
Thật xa, thật xanh, thật êm, đó phải chăng sắc màu biển khơi
Một thoáng lấp lánh, một thoáng mỏng manh, và lúc đó em nhận ra
Vậy ai là người đã dối gian?

Người con gái ở nơi biển sâu, sao hoài đắm chìm vào nỗi đau
Giá băng là những thứ chỉ riêng nàng, chỉ mình nàng cảm thấy thôi
Người con gái ở nơi biển khơi, sao nàng không một lần nói ra
Những ngày nàng nghĩ suy làm nàng vẫn luôn luôn vẫn cứ ôm chặt đau thương không buông...

Một nơi không một chút ánh dương, chỉ có bóng đêm đang bao trùm
Thời gian lạnh lung trôi dần qua như một cơn sóng êm
Từng vì sao ngoài kia lạnh quá, mãi nơi đây một mình cô đơn
Nhẹ khẽ uốn mình, nhịp chuyển sóng xinh đẹp nơi đây một mình

Và bỗng ánh sáng ấy đã biến đi đâu mất rồi người ơi
Tìm quanh màn đêm và em lại chợt thấy bóng hình kia
Người quay lưng đi,  dù người vẫn thấy em, và em khi đó nhận ra
Thật sao, là em người dối gian...

Mãi chìm đắm ở nơi biển sâu, ôm vào trong lòng một nỗi đau
Chỉ muốn ẩn mình sau bóng tối kia sâu thật sâu mãi thôi
Làm sao để phơi bày, xúc cảm đâu nào để nói ra ?
Biển sâu kia giá băng đã mang đi bao nhiêu cảm xúc em hằng mong trao người đó

Nụ cười kia sao cứ biến mất, giờ đây chỉ nỗi đau buồn tênh
Lệ hoen mi cay sao lại chất chứa mãi không hề buông
Giờ đây chỉ em với khuôn mặt chỉ còn đau thương
Vì thế hỡi anh, đừng mãi theo đuổi em người ơi!

Trong màn đêm, dường như người đi về đâu mà em lại không thấy người, hãy chờ em...
Người quay mặt đi, và trong khoảnh khắc này thôi, em thấy người dần... tan biến...

Người con gái ở nơi biển sâu, rơi giọt lệ sầu cho sớm mai
Tối tăm đã cướp mất đi niềm hạnh phúc nhỏ nhoi của em
Chẳng thể kìm nén mãi trong lòng, cuối cùng em lại vươn cánh tay
"Thấy không người ? Chính đây, những màu sắc lung linh đẹp đẽ, thứ mà em luôn cất giấu."

Người con gái ở nơi biển sâu, vui mừng trước hạnh phút mãi thôi
Những câu ca mừng hạnh phúc vẫn vang lên trong lòng của biển khơi
Bầu trời ấy xanh ngời, không còn đâu buồn đau tối tăm
Vững tin và bước đi vì em tin anh sẽ mãi dõi theo đường em suốt cuộc đời

Này biển trời yêu dấu hỡi, tôi đi nhé ! Hạnh phúc đang chờ tôi! A!"

Chàng đi qua,ngẩn ngơ trước giọng hát của nàng.Nhìn nàng tim đập thình thịch (không đập để chết à)
Chàng đi lại gần nàng thật nhẹ cảm giác như đi trên không vậy.Nàng cảm nhận được người tới quay đẦu lại.
- Ai?
- Là ta
Nàng nhìn chàng một cách lạ lẫm.Chàng như hiểu được ánh mắt của nàng,liền nói:
- Người hầu bảo nÀng ở đây
- Tìm ta làm gì?
- Mai có tiệc nàng sẽ tham gia
Nàng như hiểu được chàng nói gì chỉ gật gù nghe theo,nàng ngồi ngẩn ngơ ngắm trăng.Chàng ngồi cạnh cũng kém gì nàng.Hai con người,hai nỗi suy nghĩ khác nhau nhưng liệu trái tim được nhau hay sẽ rời xa.
Một lúc sau, chàng thấy gì đó nặng nặng đè lên cánh tay,quay qua thấy nàng ngủ ngon lành.Ngồi ngắm nàng một lúc.
*một nữ tử xinh đẹp,da trang,môi hồng,mắt đẹp như ngàn vì sao lấp lánh ,lanh lợi và nghịch ngợm,nhưng lại là một ẩn số không đoán ra được*
"Trời!!bộ ở đâu nàng cũng ngủ được hả"
Chàng bèn bế nàng về phòng,đặt nàng xuống giường rồi lại lui về thư phòng ngủ.
Tỷ rất may vì huynh ấy rất tốt đó nha
 

Chương hơi nhàm xíu hihi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro