không phải trúng độc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chủ tử,,,,

Nhất phong có chuyện gì,?
Độc cô Hàn Thiên không biết nhất phong làm làm gì mà nghe có vẻ hớn hở,,,vui vẻ tới nỗi lời nói cũng đượm ý cười,

Chủ tử.... là cửu linh thần y tới a....
Hôm trước nghe nói thần y hai ngày sau mới tới, nhưng hôm nay không biết tại sao tới sớm, mà trước đó thuộc hạ không nghe thấy nói gì,

Độc cô Hàn Thiên nghe nói mà kích động.... không cần biết lý do gì thần y đến sớm hơn dự kiến, nhưng hắn cảm thấy hy vọng thật nhiều,sau khi lần trước uống được viên thuốc kia

Ngươi hãy mời người vào đi...!

Dạ thuộc hạ đã mời người vào rồi ạ...

Vào rồi??
Độc cô Hàn Thiên cảm thấy người này không tầm thường, đã vào tới phòng, nhưng hắn không hề cảm giác có người thứ ba...

Thế tử,,,ta đường đột vào mà không báo trước thật thất lễ..,.
Từ lúc bước vào phòng, vũ Nguyệt nhìn người thanh niên trước mặt , nhìn người chắc là không quá hai mươi tuổi, làn da trắng hồng,,, đôi môi mỏng bạc, nhưng lại tím tái lạ thường,,, dáng người cao gầy nhưng nhìn rất hoàn mỹ.... lúc nàng bước vào  hắn đang đứng bên cửa sổ,,, giống như  trích Tiên đang ngắm trăng,,, giọng nói hắn thật êm tai...
Nhưng khi hắn xoay người lại, nàng cũng cảm thấy bất ngờ,, vì hắn dù mù nhưng đôi mắt nhìn rất có hồn,, đặc biệt là khuôn mặt của hắn rất hoàn hảo ,một nét đẹp uy nghiêm mà lạnh lùng.....
Đúng  như lời người xưa nói,....trời đã lấy đi của người ta thứ gì, thì sẽ cho ta lại thứ khác...
Với một người người đàn ông hoàn hảo này mà có thể nhìn thấy, chắc có lẽ cửa thụy phủ sẽ bị đập bể, vì biết bao nhiêu cô gái chen lấn, để được gả vào thụy phủ... đâu còn tới phiên nàng,một người tàn phế được gả vào....

Thần y, ngươi đã đến rồi,?

Vũ Nguyệt,nghe giọng nói của hắn, thì biết hắn rất kích động, cũng phải thôi bao nhiêu năm không thấy mặt trời, bây giờ có người nói có thể chữa trị đôi mắt, người vui mừng là đương nhiên.... nhưng hắn trông có vẻ rất bình tĩnh,, dù có kích động, nhưng cũng không lộ diện ra mặt,, đúng là dáng vẻ của người là lãnh đạo nên có....

Thế tử hôm nay ta tới đây là theo ý của cốc chủ tuyệt tình cốc.....chứ không phải vì thân phận của người, nên không cần phải cảm kích ta...
Vũ Nguyệt không muốn hắn nói hai từ cảm kích, vì nàng chỉ có một nguyện vọng là sau khi chữa lành bệnh cho hắn, nàng và hắn, Cửu biệt bất tương phùng..... lúc đó nàng sẽ là một người được hoàn toàn tự do....( Không dễ đâu, nàng còn phải chịu trách nhiệm với ta nữa,)

Nhưng ta vẫn phải cảm ơn thần y, đã cất công tới đây.... nếu ngươi có cần gì, hoặc muốn gì, thì hãy nói với ta,...
Độc cô Hàn Thiên hắn không muốn mắc nợ người khác, chỉ duy nhất cốc chủ tuyệt tình cốc, là hắn mới đáp ứng một iu cầu, vì người này cũng giữ lời hứa với hắn,,, còn với người tận tay giúp đỡ hắn, thì hắn cũng muốn sòng phẳng,,,

Không cần đâu ,ta chỉ nghe lời dặn dò của chủ nhân mình, nên thế tử không cần phải cảm thấy mang ơn ta... nhưng người chỉ cần nhớ, nếu sau này cốc chủ muốn người thực hiện lời hứa, người làm Theo là được rồi....

Vũ Nguyệt nhân cơ hội phải nhắc nhở để lỡ hắn quên thì sao... ôi thật sự là thời đại này, nàng mới cất công đi chữa bệnh giúp hắn,,, nếu là ở hiện đại, thì nàng chỉ cần giết hắn là xong...
Nhưng ở đây chồng mà chết thì coi như thành quá phụ.huống chi còn ở trong hoàng thất nữa chứ... trời ơi thật đau đầu mà..

Nói rồi vũ Nguyệt đi lại ghế ngồi,,,, Độc Cô Hàn Thiên nghe tiếng cũng biết nên cũng đi lại ghế ngồi xuống..
Vũ Nguyệt nhìn hắn đi tới chỗ ngồi như người bình thường, dám chắc người ngoài mà thấy sẽ không nói là hắn mù cả....

Thế tử người có thể đưa tay cho ta bắt mạch......

Nói Rồi nàng tự nhiên cầm tay của  hắn xem mạch....... Độc Cô Hàn Thiên cũng theo phản xạ đưa tay cho nàng xem... nhưng tới lúc nàng cầm tay hắn thì cảm giác lạ lẫm,,,, thế giới của hắn thì ngoài phụ thân thì không có ai có thể nắm tay hắn.. . lúc trước các danh y cũng xem mạch cho hắn, nhưng chỉ xem qua một lớp tay áo, bây giờ nàng lại vén tay áo hắn lên, tay của nàng không lạnh như hắn, mà lại ấm áp lạ thường, cũng không mềm mại như người ta nói, mà là có vết chai ở hai ngón trỏ , chắc nàng là người luyện kiếm.... ngồi gần nàng cũng không nghe mùi phấn son như các tiểu thư nhà quan, mà là mùi thuốc thảo dược thoang thoảng, hắn không cảm thấy bài xích, mà là cảm giác thực thích mùi hương này...

Thời gian trôi qua... nhưng vũ Nguyệt vẫn cầm tay hắn xem mạch, dù nàng có che khuôn mặt, nhưng nhìn đôi môi nàng mím chặt, thì biết là nàng đang gặp khó khăn trong việc chẩn bệnh cho hắn,,, nàng càng im lặng như vậy, thì  Độc Cô Hàn Thiên cảm thấy sẽ giống như những thái y trước, cũng sẽ không có hy vọng gì rồi... lúc trước cốc chủ cho hắn viên thuốc uống,tới đêm trăng tròn hắn không còn đau đớn nữa.... nhưng cái đó chỉ là thuốc.. giờ là chữa trị thì sẽ khác thôi....

Không chỉ Độc Cô Hàn Thiên là thất vọng, mà nhất phong thấy như thế cũng thất vọng như chủ tử của mình,  dù chủ tử không nói, nhưng hắn biết rõ là chủ tử rất hy vọng lần này sẽ được thấy mặt trời.... hắn thấy mặt chủ tử mình lo lắng thì lòng hắn cũng chìm vào đáy cốc...

Thế tử... ngươi có thể nói ta biết, ngươi bị mù từ lúc nào không ?

Cái này ta cũng không biết, nhưng ta nghe nói từ lúc lọt lòng mẹ là thái y chuẩn đoán là ta bị mù từ trong bụng mẹ....

Nhưng tại sao ngươi biết mình trúng độc..,?

Ta cũng không rõ, nhưng mỗi đêm trăng sáng thì ta sẽ đau đớn trong  đầu và thượng vị cũng đau nhói.....

Vậy trong thời gian đó ,ngươi có uống thuốc gì không?

Có.., nhưng chỉ được mấy năm, tới khi ta trưởng thành thì nhiều lần điều ở chiến trường,,, nên không còn dùng thuốc nữa...

Cửu Linh thần y,, vậy chủ tử của ta có chữa trị được không?
Câu hỏi này cũng là Độc Cô Hàn Thiên muốn biết,, nên cũng rất muốn nghe câu trả lời...

Thái tử  thứ cho ta nói thẳng,,,

Thần y cứ nói, dù kết quả như thế nào ta vẫn chấp nhận được hết..

Thái tử , người không trúng độc.....

Hả không trúng độc???
Độc cô Hàn Thiên và nhất phong không thể tin vào tai mình, vì bao nhiêu năm qua hắn nghĩ mình trúng độc thì có thể tìm người giải.. còn nếu không trúng độc, thì hắn bị mù bẩm sinh rồi, vậy là không thể nào chữa trị hết được
Độc cô Hàn Thiên cảm thấy hy vọng của mình chợt tắt... hắn muốn gào thét.. nhưng hắn không thể làm gì ngoài cam chịu....

Thần y, vậy chủ tử của ta, không thể nào có thể thấy được sao?
Nhất phong cũng như chủ tử mình, hoàn toàn hết hy vọng....

Nhất phong, đừng làm khó thần y,,, chuyện này nếu là ý trời thì ta chỉ có thể tuân theo....

Vũ Nguyệt nghe hắn nói mà cũng cảm thấy đau lòng giùm hắn, từ nhỏ đã không thấy gì,, chắc là cuộc sống cũng không dễ gì,? Lại còn phải phòng bị tên Hoàng đế chết tiệt kia....
Nhưng bệnh này đối với nàng là chuyện nhỏ, chỉ cần cho nàng thời gian thôi!

Thế tử ta chưa nói không trị được cho ngươi....

Ầm.... Độc Cô Hàn Thiên vừa nghe nàng nói trị được.. như là hắn đang rơi xuống vực sâu thì có người kéo hắn trở về vậy

Nhất phong cũng kích động không kém...

Thần y ý của người là ?

Không cần phải kích động như thế....ta nghĩ trong đầu thế tử có cái gì đó  chặn dây thần kinh, làm cho máu tích tụ lại,,,theo dòng tuần hoàn của máu thì một tháng, sẽ trải qua đau đớn để có thể sống sót... nếu ngươi không đau thì đã chết lâu rồi...

Cái này thần y nói ta cũng không hiểu, nhưng ta biết trong đầu ta hiện tại có một vật gì đó, đúng không ?

Ngươi nói đúng.... nhưng cái này ta nghĩ là không tự nhiên mà có...

Ý của thần y là sao?

Thế tử,ta nghĩ cái này là lúc mới sinh ra đã bị người dùng Kim châm vào đầu.... nhưng người này y thuật phải thật cao, mới đâm chuẩn xác vào mạch, nếu không thì ngươi chết chắc....
Vũ Nguyệt nghĩ,ai mà có thể đọc ác với một đứa trẻ mới lọt lòng mẹ như vậy chứ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro