ngắm hội hoa đăng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cốc chủ...... có tin tức ở Đông ngụy..

Chuyện gì ?

Thế tử phủ thụy vương đã đồng ý điều kiện của người.....

Ừm .... ta đã biết.... còn chuyện gì nữa không. ?

Theo như tin tức chúng ta nhận được...... một tháng sau tứ quốc đều phái người qua Đông ngụy chúc mừng
Cho thế tử phủ thụy vương thành thân....
Nhưng theo thuộc hạ biết thì qua Đông ngụy chỉ muốn thám thính tình hình..... nếu như hôn lễ này trôi chảy.... thì phải coi Độc Cô Tư Mã có thể lấy lại được binh quyền hay không..... còn nếu không thì đứng xem Nguyên Quốc và Đông ngụy lưỡng bại câu thương......
Các nước còn lại sẽ làm ngư ông đắc lợi........

Sơ Thất.... ngươi nói đúng nhưng còn một chuyện nữa sẽ làm cho hôn lễ này hoãn lại...

Ý của cốc chủ là sao ạ ?

Nghe nói .. đông ngụy và nguyên quốc....ba mươi mấy năm trước từng xảy ra chiến tranh..... trưởng công chúa thời bấy giờ cùng quận mã đã ra chiến trường giết giặc.....
trong lúc đó trưởng Công chúa mới biết mình mang thai,
nhưng vì chiến tranh đang diễn ra kịch liệt, nên bà không trở về kinh thành dưỡng thai, mà ở lại chiến trường giúp đỡ quân lính tăng cao sĩ khí.....
Chín tháng sau giữa nơi binh đao khói lửa, bà đã bình an hạ sinh một đứa bé gái....trong lúc đó quân lính của nguyên quốc tấn công đốt cháy kho lương thực.... giữa lúc lửa cháy lan sang những liều trại, làm binh sĩ của Đông ngụy hoảng loạn chen lấn tháo chạy, làm trưởng công chúa thất lạc mất con,,,
Nhưng khi lửa được dập tắt.... trong sự tìm kiếm trong vô vọng thì tìm được một góc khăn còn dính máu..... và đó là mảnh khăn bọc con gái của trưởng công chúa......... bà đau buồn không ăn không ngủ mười ngày......
Sau đó bà và quận mã trong sự tức giận, đã tấn công biên giới nguyên quốc, đánh binh sĩ nguyên quốc không còn manh giáp..... tới khi nguyên quốc gởi thư cho Hoàng thượng cầu hoà, thì hoàng thượng đã đồng ý......
Nhưng trưởng công chúa đã nổi giận với hoàng thượng....
từ đó bà không màng đến triều đình.......
bởi vì hoàng thượng thấy có lỗi với tỷ tỷ của mình, nên khi sắp lâm chung, ban cho bà Kim bài miễn tử và đặc cách cho bà có thể thay thế ông giám quốc
Nhưng từ lúc mất đi đứa con gái đầu lòng.... thì bà không còn mặn mà với triều chính.....
Nhưng lúc này Liên hôn, thì bà sẽ không để yên........

Vậy Chủ tử có cao kiến gì không ?

Bây giờ các người chỉ cần làm việc của ta giao.... còn các việc khác cứ chờ......binh đến tướng đỡ thôi

Dạ....
________
Công chúa......

Hiểu tư.....ta đã nói bao nhiêu lần rồi.... chỉ gọi ta là tiểu thư... không cho phép gọi công chúa..... nếu em cãi lời nữa,ta sẽ gả em đi...

Tiểu thư, em biết sai rồi....? Hiểu tư khôn mặt đau khổ nhìn tiểu thư mình... làm cho vũ Nguyệt muốn cười mà không thể cười được,,,

Ừm biết sai là tốt rồi...... nhưng có chuyện gì mà em tìm ta vậy....? hây là thấy vừa ý người nào rồi, nên tìm ta muốn thành hôn,,, ha ha ha

Tiểu thư.....em mới không có...

Là ly vương gia tìm người đó...

Ừm... mời người vào đi...
__
Vũ Nguyệt,ta muốn gặp nàng thật khó khăn đó nha....

Ly vương gia, có phải ngươi rảnh lắm không.... không phải chỉ mới mấy ngày trước ngươi đưa ra ra ngoài ăn cơm sao....
Sao hôm nay lại tới nữa rồi,,?

Vũ Nguyệt, nàng không nghe ,không gặp một ngày như cách ba thu sao?ha ha ha...

Ngươi đứng đắn chút đi, không biết sao lúc mới gặp ngươi.... thật sự là ít nói lạnh lùng , khuôn mặt như ai thiếu tiền ngươi vậy?..
Còn bây giờ, ngươi như con chim, cứ líu ríu bên tai thật nhức đầu mà.....

Hôm nay có việc gì mà phải nhọc lòng ly vương gia tới đây vậy...??

Vũ Nguyệt... nàng có thể đừng làm tổn thương trái tim ta không.....???
Bách Lý Tu cảm thấy càng ngày càng thích nói chuyện với vũ Nguyệt..... hắn giả bộ ôm ngực làm vẻ mặt đau khổ chọc cho nàng vui vẻ......... nhưng tại sao khi nghĩ tới nàng phải đi liên hôn thì lòng hắn lại ẩn ẩn đau đớn chứ......

Bách Lý Tu......
.. vũ Nguyệt thấy hắn thật lòng muốn làm bằng hữu thì cũng thoải mái với hắn hơn... không có đề phòng như trước nữa.....

Thôi được rồi.....ta chỉ đùa với nàng một chút.... đừng có hung dữ với ta như vậy chứ...
Hôm nay có lễ hội hoa đăng....ta nghĩ, không còn bao lâu nữa, thì nàng phải đi qua Đông ngụy rồi...
nên ta muốn đưa nàng đi xem thả đèn....
Vũ Nguyệt...ta có chuyện này, muốn hỏi nàng....

Được ngươi cứ nói........ vũ Nguyệt nhìn thấy hắn có vẻ không vui.... thôi thì hắn là bằng hữu, thì nếu hắn hỏi mà nàng biết sẽ trả lời thôi...

Vũ Nguyệt nàng thật sự phải đi hoà thân sao..?
Nếu như nàng không muốn thì ta có thể đi xin phụ hoàng .... phụ hoàng rất thương yêu ta... nên người sẽ chấp nhận đề nghị của ta thôi ,được không ?

Bách Lý Tu.... cảm ơn ngươi nhiều, nhưng đây không phải là muốn hây không..... vấn đề là ta muốn ly khai phủ thừa tướng....ta không muốn ở một nơi bức bách như thế này...
Ta nghĩ, nếu ta may mắn thì tới Đông ngụy, thế tử thấy ta tàn phế thì sẽ không lấy ta... hoặc là lấy ta cho có lệ rồi sau đó cho ta một tờ hưu thư, thì ta sẽ được tự do..
ta sẽ ngao du tứ hải , ngắm non sông vạn dặm..... núi cao biển rộng
Cuộc sống như vậy mới là mục tiêu của ta....

Ta hy vọng ,nếu thật sự có một ngày như vậy, thì người đầu tiên nàng nhớ, phải là người bằng hữu này.... lúc đó không có người bầu bạn thì nàng nhớ tìm ta.....

Được , bách Lý Tu, một lời đã định... chúng ta mãi mãi là bằng hữu thăm giao...

Vậy bây giờ hai chúng ta nên dùng bữa, rồi sẽ ngắm hội hoa đăng được không....

Ừm... đi thôi.....
_______

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro