Chương 11: Khuyên Quý Nham

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Mèo BL
———  

  "Tuy rằng thái tử bây giờ là thái tử, nhưng dù sao vẫn chưa lên làm hoàng đế, cho nên đối với ngôi vị hoàng đế này có rất nhiều người ngấp nghé, đặc biệt là Lăng gia, hy vọng hoàng đế chính là hài tử của nữ nhi gia tộc mình sanh."

Du Mạch thông suốt, không để cho phụ thân mình thấy ánh mắt nàng ngưng trọng, nàng thế nào cũng thật không ngờ bản thân cư nhiên lúc vô ý tự tìm cho mình một cái phiền toái lớn như vậy, thậm chí bây giờ mình có khản năng đã quấn vào trận chiến tranh đoạt ngôi vị hoàng đế này.

Từ khi vừa mới bắt đầu nàng cũng chưa từng minh bạch chuyện trong hoàng cung, càng không biết nhiều về chuyện của Sở Ngự Phong, bây giờ sau khi đã biết, tâm tình của nàng cũng vô cùng nặng nề.

Có lẽ mình thực sự phải tìm hiểu một chút về toàn bộ thế lực ở Thiên Vũ quốc, đặc biệt là sự tồn tại của Lăng gia, có thể làm cho hoàng đế kiêng kỵ, nhất định cần phải càng thêm hiểu rõ.

"Vậy người nói đến chính là hài tử mà nữ nhi Lăng gia sanh, đúng không?" Du Mạch hỏi, lo âu và ngưng trọng trong mắt đều đã biến mất không thấy.

Quý Nham gật đầu.

"Đúng vậy, bởi vì địa vị Lăng gia không bình thường, cho nên hắn trở thành người đứng đầu tứ cung, cũng bởi vì hoàng thượng không có dự định lập hậu lần nữa nên nàng cũng là nữ chủ nhân của toàn bộ hậu cung. Mà con hắn tam hoàng tử, đương nhiên lúc này sẽ là người có khả năng đoạt vị thành công nhất."

Du Mạch gật đầu! Liền hỏi một chút chuyện về cái vị tam hoàng tử này, lúc này mới coi như là kết thúc.

Nhìn ánh mắt Quý Nham lo lắng, Du Mạch ngược lại cười hắc hắc, lôi kéo phụ thân của mình vô cùng nghiêm túc nói: "Phụ thân, kỳ thực con cũng có chút chuyện muốn nói cùng người."

Quý Nham hơi bất ngờ.

"Mạch nhi có điều gì muốn nói với phụ thân?"

Du Mạch thu hồi bộ dạng cợt nhả của mình, sau đó lần đầu tiên dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn Quý Nham, nói: "Phụ thân, lẽ nào người không nghĩ tới sẽ đứng bên thái tử hoặc tam hoàng tử sao?"

Quý Nham chau mày không nói.

Du Mạch nhìn bộ dạng này của hắn cũng minh bạch, đại khái là áp lực từ Lăng gia đã khiến hắn không có cách nào tiếp tục chống đỡ, nếu ngày hôm nay không cùng hắn nói chuyện thật tốt, một ngày nào đó phụ thân của mình sẽ đứng bên cạnh tam hoàng tử, chỉ là...

"Phụ thân, nói cho người như vậy! Tuy rằng bây giờ con còn chưa hiểu rõ thời cuộc, nhưng mà đối với chuyện đứng bên nào, con nghĩ có lẽ người không nên đứng ở bên tam hoàng tử?"

"Mạch nhi..."

Du Mạch đưa tay của mình ra cắt đứt lời Quý Nham muốn nói "Phụ thân, trước tiên người hãy nghe con nói hết, rồi hẵng quyết định!"

Quý Nham gật đầu!

Hắn cũng rất muốn biết nữ nhi của mình sẽ mang đến cho mình những điều ngoài ý muốn gì, mà nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Du Mạch như vậy, dường như hắn thấy được một mặt khác của nàng.

Đã từng cũng vì nâng đỡ địa vị của mình đứng vững, nỗ lực sử dụng tất cả.

"Phụ thân, người cũng nói với con, hiện tại thế lực lớn nhất Thiên Vũ đó là lăng gia, mà trong triều đình dù là không đứng bên Lăng gia cũng tuyệt đối không dễ dàng đắc tội bọn họ. Mà người chính là một trong số đó."

Gật đầu!

"Con nghĩ, những người không đứng chung với chúng ta, mối quan hệ của người cũng không tầm thường." Ánh mắt Du Mạch vẫn nhìn Quý Nham, đương nhiên cũng chú ý tới biểu tình biến hóa của Quý Nham "Những người đó là đang chờ người tỏ thái độ, nhưng mà con nghĩ người tuyệt đối không nguyện ý đứng ở bên phía Lăng gia. Nếu không phụ thân cũng sẽ không mặc kệ Nhâm đại ca đến gần thái tử."

"Cho nên con không muốn người đứng bên phe của tam hoàng tử, cũng không phải bởi vì bây giờ con là thái tử phi tương lai mà khiến phụ thân phải quyết định theo ý của con. Mà con nghĩ theo thái tử, mới là con đường duy nhất của người, ít nhất là một cơ hội để giữ mạng sống."

Trong lòng Quý Nham run lên. Sở dĩ đến bây giờ hắn còn chưa bày tỏ thái độ của mình, cũng là bởi vì biết đứng ở phía tam hoàng tử phải chịu rất nhiều hậu quả.

"Phụ thân! Con nghĩ người cũng không phải một người hồ đồ, quyền thế của Lăng gia bây giờ đã rất lớn, coi như là hoàng thượng đối với bọn họ cũng phải kiêng kỵ ba phần. Nếu như lại để cho tam hoàng tử leo lên ngôi vị hoàng đế mà nói, đến lúc đó, Lăng gia sẽ làm ra những chuyện gì, con nghĩ người cũng không cần con nói. Đến lúc tân hoàng đăng cơ, người Quý gia chúng ta đây có thể sẽ tùy tiện bị một tội danh xử trí, khi đó cơ hội giữ mạng sống cũng không có. Thế nhưng, theo thái tử lại không giống nhau."

"Mấy ngày này con cũng có tiếp xúc với thái tử, thấy hắn cũng không phải một người hữu dũng vô mưu, thậm chí bản lãnh của hắn chúng ta vẫn chưa biết hết. Trước đây có lẽ là được hoàng thượng bảo hộ hắn mới có thể bình an vô sự, nhưng hiện tại thì sao? Hoàng thượng dù sao cũng có lúc buông lỏng, người thấy hắn những khi ấy có gặp phải chuyện gì sao? Điều đó có thể khiến chúng ta nhìn ra thái tử là một người có bản lĩnh."

"Phụ thân, con biết con chỉ là một nữ tử, có một số thứ không nên hỏi đến. Nhưng từ khi con thanh tỉnh lại, người đối với con rất tốt. Con muốn người sống khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi! Theo tam hoàng tử, người Quý gia chúng ta hẳn phải chết là điều không thể nghi ngờ, nhưng theo chân thái tử, coi như gặp nguy hiểm, cũng là cơ hội sống sót của chúng ta. Con cũng tuyệt đối sẽ không cho người xảy ra bất kỳ chuyện gì. Con sẽ bảo vệ người."

"Phụ thân, lời cón nói ngày hôm nay người cứ suy nghĩ, sau đó chọn lựa thế nào, là do người quyết định, con đi trước!"

Du Mạch không có chút do dự nào, trực tiếp chạy ra khỏi thư phòng.

Những lời nói của Du Mạch tạo sức ảnh hưởng rất lớn ở trong lòng của Quý Nham, hắn thật không ngờ khi nữ nhi của mình hết si ngốc lại có thể nhìn thấu triệt sự tình nhìn như vậy

Còn có câu nói sau cùng của Du Mạch kia!

Nữ nhi của nàng phải bảo vệ an toàn cho hắn!

Khóe mắt Quý Nham rơi xuống hai giọt nước mắt.

Từ khi Du Mạch sinh ra, hắn chưa bao giờ thật đối đãi thật tốt với nàng, nhưng bây giờ bệnh của nàng khỏi rồi, lại đối với mình như vậy, trong lòng của hắn thật sự cảm động.

Mà cũng bởi vì Du Mạch nói thế, vốn là trái tim còn đang dao động kia rốt cuộc cũng kiên định xuống.

"Người đâu."

Quý Nham hét lớn một tiếng, lập tức có hạ nhân tiến vào nghe lệnh.

Du Mạch một đường chạy về phòng của mình cũng có chút thở gấp tạm nghỉ, vừa tiến vào phòng liền nhạy bén phát hiện bên trong có người, chạy vài bước vào phía trong phòng.

Khóe miệng không khỏi giật một cái!

"Huynh tại sao vẫn còn ở chỗ này?"

Sở Ngự Phong nhìn về phía Du Mạch "Đương nhiên là chờ muội, muốn cùng thái tử phi tương lai của ta bồi dưỡng một chút tình cảm!"

Đầu Du Mạch rơi xuống ba vạch hắc tuyến!

Ta van ngươi, ngươi là thái tử có được hay không, ngươi làm sao có thể rãnh rỗi mà lưu lại ở cái chỗ này cùng thế. Nhìn thái độ ung dung của Sở Ngự Phong, Du Mạch cũng càng thêm khẳng định bản lĩnh vị thái tử này tuyệt đối sẽ không kém.

"Huynh không phải thái tử sao? Chắc là sẽ có rất nhiều chuyện phải làm nha! Lẽ nào huynh không có chuyện gì để làm sao?" Du Mạch hỏi.

Lúc Sở Ngự Phong nghe được lời Du Mạch nói, không khỏi thở dài một hơi "Đây cũng là chuyện không có biện pháp! Việc công vĩnh viễn cũng làm không xong, nhưng mà Mạch nhi cũng chỉ có một, ta lo lắng nếu ta không đến xem Mạch nhi, trong nháy mắt Mạch nhi sẽ bị người khác bắt cóc mất!

Khóe miệng Du Mạch co giật càng thêm lợi hại!

Đi tới bên giường mình đem Sở Ngự Phong nằm ở trên kéo dậy "Được rồi được rồi, muội không thích nghe huynh nói những thứ này, huynh còn phải ngoan ngoãn trở lại làm việc của mình đi! Nếu muội thật sự sẽ thích người khác, coi như là huynh có ở nơi này nhìn cũng không có tác dụng gì. Nếu như muội thích huynh như lời huynh nói, thì tuyệt đối sẽ không đối người khác có bất kỳ cảm giác gì. Cho nên, huynh hoàn toàn không cần lo lắng chuyện này, nhanh lên một chút đi xử lý chuyện của mình đi! Sau này tất cả vinh hoa phú quý của muội chỉ có thể trông cậy vào huynh đó!"

Sở Ngự Phong tùy ý để Du Mạch đẩy mình ra khỏi phòng, tận mắt nhìn Du Mạch đem cửa phòng đóng lại.

Sở Ngự Phong không khỏi cười khổ!

Hóa ra một chiêu da mặt dày này đối với Mạch nhi không có tác dụng sao?

"Chủ tử." Xuân Minh đột nhiên xuất hiện phía sau Sở Ngự Phong.

"Ừ, quay về!"

Sở Ngự Phong xoay người, nụ cười trên mặt hoàn toàn biến mất, trở nên vô cùng lạnh lùng.

"Dạ."

Hai người một trước một sau rời khỏi sân của Du Mạch, đồng thời, Sở Ngự Phong cũng hỏi thăm Du Mạch ở đâu trước khi trở về phòng.

"Chủ tử, mới vừa rồi Lục tiểu thư ở trong thư phòng đại tướng quân rất lâu, thuộc hạ cũng không biết bọn họ nói những gì. Thuộc hạ lo lắng đến gần quá sẽ bị đại tướng quân phát hiện, cho nên..."

Lời Xuân Minh nói còn chưa dứt, nhưng Sở Ngự Phong cũng hiểu rõ ý tứ trong đó "Ừ, có lẽ là bồi dưỡng tình cảm phụ tử đi! Không ngại!"

Sở Ngự Phong cũng không có đem chuyện Du Mạch ngốc ở thư phòng Quý Nham để ở trong lòng, đương nhiên cũng sẽ không nghĩ tới lúc Du Mạch tiến vào thư phòng đã tìm được một người chống đỡ cho hắn, khiến hắn có cơ hội để thả lỏng.

Mà Du Mạch cũng nằm ở trên giường của mình nghĩ về chuyện của Sở Ngự Phong, còn có chuyện về phủ tướng quân.

Kiếp trước nàng không có thân nhân nên thái độ làm người cũng vô cùng lạnh lùng, là người kia dạy nàng những cảm xúc khác, đôi lúc nàng cũng cực kỳ khát vọng thân tình. Bởi vì không chiếm được, cho nên nàng tự thay đổi bản thân, cũng phát hiện tiền tài có thể dời đi sự chú ý của mình nên vẫn luôn giữ bộ dáng này. Thế nhưng, nàng thật không ngờ lúc bị Từ Á Vân mưu hại, mình cũng không những không chết, mà còn xuyên qua đến một nơi có phụ thân thương yêu, huynh trưởng sủng ái.

Những thứ này, sau khi có được, Du Mạch liền sợ mất đi.

Nàng nhất định phải bảo vệ gia đình của mình, bảo hộ phụ thân và ca ca của mình.

Cho nên, nàng nhất định phải xây dựng thế lực thuộc về mình, chỉ có như vậy mới có thể bảo vệ tốt những điều thật vất vả mới có được.

Mà khi Du Mạch ở trong thư phòng nghe được những lời Quý Nham tự nhủ, cũng hiểu mình bây giờ đã không có bất kỳ đường lui nào, đã như vậy vì sao nàng không thản nhiên chấp nhận nó đi?

Về phần tam hoàng tử gì đó, một ngày nào đó mình sẽ tiếp xúc sau.

Mắt Du Mạch híp lại, sau đó liền nhắm hai mắt của mình, buổi tối nàng còn phải đi ra ngoài một chuyến, bây giờ nghỉ ngơi dưỡng sức mới được.

Vũ Liêm biết tiểu thư nhà mình đã về phòng, chỉ đi vào cửa nhìn thoáng qua, thấy nàng đang ngủ đương nhiên cũng không làm phiền liền lui ra ngoài.

Xế chiều hôm đó, Quý Nham gọi những người vẫn đang đợi mình tỏ thái độ triệu tập đến phủ của mình, ở trong thư phòng nói chuyện thật lâu, thẳng đến lúc đêm khuya vắng người mới rời đi.

Khi Quý Hoành Phong về đến nhà đúng dịp thấy những người đó từ phủ của mình rời đi, không khỏi thấy kỳ quái.

Phụ thân của mình vô duyên vô cớ thế nào lại đem những người này gọi đến phủ.

Mà lúc Quý Hoành Phong bước vào gia môn, liền bị Quý Nham gọi qua, phụ tử hai người cũng nói chuyện một khoảng thời gian rất lâu.

Chỉ là, khi bọn họ đang bàn luận chuyện của mình, lại không biết Du Mạch cũng bởi vì bảo vệ nhà mình mà nỗ lực.

Du Mạch thay một thân hắc y nam trang liền xoay người rời khỏi phủ tướng quân, đồng thời đem những người theo dõi phía sau mình vứt bỏ.

Những người đó không tìm được Du Mạch đều cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng vẫn vội vàng trở lại hồi báo cho chủ tử của mình.

Ám Dạ quán, căn phòng ở hậu viện của ám dạ Tá.

Nghe mùi hương đốt lên, vẻ mặt ám dạ Tá thỏa mãn ngủ, dường như đang trong một giấc mộng đẹp, khóe miệng còn mang theo nhè nhẹ ý cười.

Chỉ là, hình ảnh tốt đẹp như vậy nhưng lại bởi vì một tiếng vang thật lớn mà phá hư.

"Phanh" một tiếng, cửa lớn căn phòng của ám dạ Tá bị đá văng.

Ám dạ Tá cũng vì tiếng vang bất thình lình mà hoảng sợ ngồi bật dậy, thậm chí có thể cảm thấy được nhịp tim của tăng nhanh.

"Người nào?" Đưa tay xuống dưới gối đầu, nơi hắn cất giấu vũ khí.

"Ồ, thực sự bất ngờ, đi tới nơi này lại có thể chiêm ngưỡng mỹ nhân đồ nha!" Kèm theo tiếng cười nhạo, Du Mạch cũng xuất hiện trước mặt của ám dạ Tá, tay còn đang không ngừng phe phẩy cây quạt, trên mặt mang theo ý cười.

Khi ám dạ Tá nhìn thấy Du Mạch, khóe miệng không khỏi kéo lên!

"Lại là ngươi." Tay nắm vũ khí ở dưới gối cũng từ buông lỏng ra, ngược lại lôi kéo y phục của mình, bộ dạng sợ bị Du Mạch nhìn thấy thua thiệt chính mình.

"Hắc hắc, đâu có đâu có." Du Mạch đúng là hoàn toàn không có câu nệ tiểu tiết, trực tiếp ngồi xuống băng ghế bắt đầu châm trà cho mình, tự mình uống, ánh mắt lại vẫn luôn nhìn ám dạ Tá.

Ám dạ Tá ở dưới ánh mắt của Du Mạch, có một loại ảo giáo chính mình hình như bị lột trần y phục, không khỏi hoảng sợ quay đầu của mình.

Thấy Du Mạch không có ý né tránh, cũng cảm thấy đều là nam tử giống nhau, liền xuống giường cầm một kiện ngoại bào mặc vào trên người của mình, sau đó cũng ngồi xuống đối diện Du Mạch rót cho mình một ly trà.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro