Chương 4: Hắn là nam nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Mèo BL
———

Du Mạch đem cái quạt trên tay thu lại, đừng chính giữa sàn đấu, nhìn hai người đối diện vừa cười hì hì, vừa chắp tay nói: "Hai vị đa lễ!"

Trên trán mọi người liền xuất hiện mấy đường hắc tuyến hết sức rõ ràng.

Xin nhớ, ngươi đến nơi này là để so tài thắng hay bại, không phải đến đây cùng bọn hắn ngâm thi tác phú, lúc này đương nhiên là phải trực tiếp đánh!

"Làm phiền hai vị chờ một lát, tại hạ còn chưa làm nóng người, cho nên muốn hoạt động thân thể mình một chút, tin rằng nhất định hai vị sẽ không để ý."

Sau khi dứt lời, cư nhiên thật sự nắm lấy eo của mình mà vặn vẹo, miệng còn hô theo nhịp.

Nam nhân ngồi trên lầu nhìn thấy cảnh này, trực tiếp phun hết ngụm trà trong miệng ra, bởi vì quá mức hấp tấp mà ho khan thêm hai tiếng.

"Khụ khụ, Lưu thúc, ta nhìn thế nào cũng thấy hắn không giống như muốn đến đây đấu võ?"

Khóe miệng Lưu thúc cũng thoáng run rẩy một chút!

Lúc nãy nhìn thấy biểu tình nghiêm túc muốn lên sân đấu của tiểu tử này, hắn cũng có tồn tại một chút chờ mong, chỉ là bây giờ nhìn thấy một màn trước mắt này, thật lòng chính hắn cũng không biết nên nói gì cho phải.

"Thỉnh quán chủ thứ tội!"

Nam nhân khoát tay tùy ý nói "Thôi, mọi chuyện cũng đã đành. Hiện tại muốn dừng cũng không còn kịp rồi, chỉ hi vọng hắn không chết quá mức thê thảm."

Nam nhân thở dài một hơi!

Một thiếu niên có mỹ mạo xinh đẹp như vậy lại muốn bỏ mạng trên lôi đài, nói không có cảm giác thương tiếc, chính là gạt người. Ít nhất y có cảm thấy vô cùng đáng tiếc.

Làn da trắng nõn, môi đỏ căng mọng, khóe môi hơi nhếch, đôi mắt hiện rõ sự thông mình giảo hoạt, thật đúng là một tiểu hài tử hết sức xinh đẹp. Sau này, khi trưởng thành nhất định sẽ càng thêm yêu nghiệt, khiến người khác khó tránh phải phạm tội.

Lúc mọi người đang còn ngáp ngắn ngáp dài, đắn đo không biết có nên xem tiếp hay không, Du Mạch cuối cùng cũng ngừng lại, một lần nữa chắp tay tạ lỗi "Thật là xấu hổ, thời gian có hơi lâu một chút."

Dễ nhận thấy, nét mặt hai người đứng đối diện đã cực kì mất kiên nhẫn, không đợi nàng nói xong, liền lập tức ra tay hướng nàng bất ngờ đánh tới.

Du Mạch trợn to mắt nhìn hai người trước mắt, phản ứng đầu tiên là...

Ôm lấy đầu của mình, ở trên lôi đài vừa chạy vừa kêu to "Oa, chớ có đánh mặt ta. Nếu như đánh hỏng gương mặt như hoa như ngọc của ta, vị đại ca còn chưa gặp mặt kia sẽ thật sự không nhận ra ta. Các ngươi đừng có đuổi theo ta! Các ngươi theo ta làm gì? Ôô... Cứu mạng! Đại ca, tiểu đệ hôm nay sắp mất mạng ở chỗ này, tại sao ngươi còn chưa có đến cứu ta..."

"Thiếu gia, thiếu gia..."

Đứng dưới lôi đài, Vũ Liêm hận mình không thể xông lên giải cứu Du Mạch, nhưng nhìn lại xung quanh lôi đài đều có rất nhiều người, căn bản là không thể tới gần, trong lòng nàng cũng vô cùng lo lắng, nước mắt từng giọt lả tả rơi xuống.

Du Mạch liếc mắt nhìn thoáng qua Vũ Liêm ở dưới đài, ngây ngô cười hắc hắc "Tiểu mỹ nhân, đừng có khóc! Gia sẽ đau lòng, lúc trở về nếu không thể hầu hạ gia thật tốt. Gia sẽ càng đau..."

Chỉ là, lời còn chưa nói xong, lại co giò chạy trối chết, khiến cho khán giả đang xem đều phải bật cười to.

Bây giờ nhìn nàng cùng hai người kia thật giống như là con mèo cùng con chuột đang chơi đuổi bắt.

Lưu thúc vỗ trán!

Làm sao mình có thể đáp ứng một thiếu niên bình thường như vậy!

Rõ ràng là biết sẽ đánh không lại còn dám đi lên chịu chết, người này quả thực là tự đi tìm khổ!

Ngược lại nam nhân ngồi trên lầu khi nhìn đến một màn trước mắt này, trong lòng lại càng tăng thêm hứng thú, khóe miệng tươi cười cũng thêm một phần tà khí.

"Lưu thúc, mau đi chuẩn bị một trăm vạn lượng ngân phiếu, tiểu huynh đệ này đã thắng cược."

Lưu thúc nghe nói như vậy thì sửng sốt!

"Quán chủ, tiểu tử này hắn..."

"Hắn nhất định sẽ thắng!"

Đáy mắt nam nhân lóe lên một tia sáng!

Lúc ban đầu y cũng cho rằng thiếu niên gầy yếu kia chắc chắn sẽ thua, nhưng khi nhìn thấy cảnh hắn chạy trối chết mà không có một chút thương tổn nào, y mới hiểu ra.

Vốn là bọn họ cho rằng con chuột nhất định sẽ bị con mèo vờn cho tới chết. Đâu ngờ con chuột mới là kẻ đang đùa giỡn qua mắt họ.

Thật là một tiểu tử thú vị.

"Sau khi trận đấu kết thúc, đưa hắn đến hậu viện gặp ta!"

Nói xong, nam nhân cũng không tiếp tục ở lại xem mà đi thẳng một đường trở về hậu viện.

Lưu thúc cũng không kịp tiêu hóa, hình như hắn nghe quán chủ nói thiếu niên gầy yếu đang chạy thục mạng trên lôi đài kia sẽ thắng.

Thật sự sẽ thắng sao?

Lúc này Du Mạch như đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết. Trong lúc chạy trốn cũng không quên kêu to, cái bộ dạng đủ khiến ai nhìn vào cũng muốn nhào lên đánh.

Cứ như vậy, đuổi đuổi chạy chạy suốt một canh giờ, cho đến khi Du Mạch nghe thấy tiếng thở dốc trong lời nói của hai người kia lúc to lúc nhỏ thì mới cong môi cười tủm tỉm rồi dừng lại.

Đằng sau nàng, hai tên nam nhân cao to cũng khựng lại!

"Tiểu tử, ngươi lại dám chạy. Thế nào, chạy không nổi rồi sao? Hừ, xem bản đại gia ta hôm nay chỉnh đốn ngươi thế nào!"

"Hắc hắc, thật xấu hổ! Ta đột nhiên nhớ đến hôm nay phụ thân có dặn là phải về nhà ăn cơm, cho nên không thể ở lại đây cùng chơi với các ngươi nữa, thật là ngại quá!"

Trong mắt Du Mạch chợt lóe một tia giảo hoạt!

Lúc mọi người ở đây còn đang cho rằng nàng sẽ thua, nhưng không ngờ người ngã xuống cuối cùng lại là hai kẻ khác, mà trên mặt bọn họ thì vẫn còn mang theo biểu tình hung ác muốn giết chết Du Mạch, trên người ngay cả một giọt máu cũng không có liền cứ thế mà ngã xuống, Du Mạch vẫn như cũ đứng phía sau bọn họ!

Yên lặng!

Không có một chút âm thanh nào!

Đối với kết quả như vậy Du mạch phi thường thỏa mãn, hắc hắc cười hai tiếng, rút ra cây quạt sau thắt lưng, chắp tay nói với mọi người: "Thực là ngại quá, tại hạ thắng."

Đang lúc ánh mắt mọi người vẫn còn đần độn, Du Mạch động thân nhảy xuống lôi đài, đi tới nơi đăng ký, tìm được người phụ trách Lưu thúc "Đại thúc, bạc của ta đã chuẩn bị xong chưa?"

Lưu thúc dù sao cũng đã gặp nhiều kẻ có tài, sau khi tiếp nhận được tin tức Du Mạch thắng cũng đã chuẩn bị tốt bạc cho nàng, lúc này Du Mạch đến đòi tiền, dĩ nhiên là dâng cả hai tay.

Du Mạch mở ra liếc mắt một cái liền đóng lại "Ha hả, đa tạ, vậy tại hạ đi trước!"

"Công tử, xin chờ một chút!"

Du Mạch nheo mắt quay đầu lại!

Lúc trước chỉ là tiểu huynh đệ, bây giờ liền đổi thành công tử, người này lật mặt cũng quá nhanh đi!

"Quán chủ của ta muốn mời người uống chén trà, không biết ý của công tử thế nào..."

"Quán chủ?"

Gật đầu!

Du Mạch vuốt cầm của mình suy tư một hồi, mắt đột nhiên sáng ngời "Tốt!"

"Công tử, thỉnh đi bên này!"

Lưu thúc thở dài một hơi! Hắn nhìn bộ dáng do dự của Du Mạch còn tưởng nàng muốn cự tuyệt, kết quả là nàng vẫn đáp ứng.

"Ngươi ở chỗ này chờ ta! Lớn lên tốt như vậy, ta thật lo lắng ngươi bị người nào đó lừa gạt đem đi!" Trước khi rời đi Du Mạch vẫn không quên dặn một câu.

"Là, là, cam đoan sẽ chiếu cố tốt công tử."

"Vậy cũng không sai biệt lắm!"

Du Mạch đi theo phía sau Lưu thúc, rất nhanh liền đến một nơi khác một trời một vực với hậu viện tối tăm kia, cảnh tượng xa hoa lộng lẫy như vậy thật động lòng người.

Chẳng qua là đối với một đôi mắt vĩnh viễn chỉ thấy có tiền thì khi chứng kiến những thứ này chỉ có thể nghẹn họng, trong lòng còn đang vạch ra mưu kế.

Người này rốt cuộc là có bao nhiêu tiền! Biến nơi ở của mình thành cái dạng này, nếu như đem số tiền này cho ta thì tốt rồi, đến lúc đó tám mươi phần trăm ta sẽ thành một tiểu phú bà.

Nhìn xem những thứ không thể dùng này, nhiều tiền như vậy thật là vô cùng lãng phí!

Không nhịn được thở dài một hơi!

Lưu thúc cau mày lại, cũng không biết trong đầu Du Mạch đang suy nghĩ cái gì, chính là bọn họ đã đến nơi vậy mà nhìn nàng vẫn cứ một bộ dạng ngẩn người thì không khỏi có chút bất mãn.

Mà người thiếu niên ngồi ở phía sau bàn trà kia vẫn đang rất hứng thú nhìn vẻ mặt Du Mạch không ngừng thay đổi, khóe miệng chứa đựng nụ cười nhàn nhạt.

Ngược lại Lưu thúc thấy bộ dạng này của nàng thì khẽ ho khan hai tiếng nhắc nhở Du Mạch.

Du Mạch hoàn hồn, không hiểu gì liếc Lưu thúc một cái, sau đó cũng thấy vẻ mặt cùng nụ cười của thiếu niên nhìn mình, tầm mắt nhìn thoáng qua lồng ngực của thiếu niên.

"Nam?"

Nhíu mày!

Niên thiếu mỉm cười, "Tại hạ là Tá, quán chủ Ám Dạ quán, không biết tiểu huynh đệ xưng hô thế nào?"

"Mạch." Sau đó đem cây quạt của mình mở ra trước ngực "Thấy được chưa, cái này chính là Mạch."

Ám dạ Tá gật đầu, "Thì ra là Mạch huynh đệ, mời ngồi xuống uống ly trà!" Đồng thời cũng làm một tư thế mời hướng về phía Du Mạch.

Du Mạch trực tiếp đi đến ngồi trên cái đệm, vẫn dùng ánh mắt thăm dò nhìn người trước mặt "Ngươi thật sự không phải là nữ nhân à?"

Lưu thúc biến sắc!

Cánh tay đang châm trà cho Du Mạch cũng ngừng lại, trên mặt vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt như cũ, giống như hoàn toàn không bị câu nói kia của Du Mạch ảnh hưởng.

"Cái này, tại hạ cũng không thể nói rõ, chỉ có thể nói phụ mẫu khi sinh tại hạ ra đã là nam tử thôi."

"Ai, thực sự là đáng tiếc!" Gương mặc Du Mạch tiếc hận.

"Tại sao lại nói thế?"

Ám dạ Tá vẫn là lần đầu tiên thấy có người biết rõ giới tính của mình lại phản ứng như vậy, cũng không khỏi nảy sinh vài phần hiếu kỳ.

Du Mạch đem cây quạt của mình đóng lại để lên bàn mặt, "Đương nhiên đáng tiếc!" Lại cảm thấy miệng có chút khô, liền bưng ly trà trước mặt lên uống vào hai ngụm lớn, lúc cảm thấy dễ chịu rồi mới tiếp tục nói: "Ngươi không biết gương mặt mình có thể khiến nhiều người điên cuồng thế nào hả! Nếu có thể cho ta mượn dùng một chút thì tốt rồi."

"Mượn?"

Chính hắn không nghe lầm chứ!

Người này lại còn nói mượn, mặt mũi cứ tùy tiện cho người nào mượn cũng được sao?

"Ha hả, không có gì, chắc là ngươi không hiểu ý của ta! Thực ra ta chỉ muốn khen ngươi lớn lên rất đẹp, so với những nữ nhân khác thì đẹp hơn nhiều! Hơn nữa, thời điểm ta nhìn thấy ngươi, ta nảy sinh một ý nghĩ, làm nam nhân thật sự rất khó khăn."

"Nga, có thể cho tại hạ biết để cùng tìm cách không, biết đâu tại hạ có thể giúp một ... vài... không thể nói trước được!"

Ánh mắt Du Mạch sáng lên, "Ngươi thực sự muốn giúp sao?"

Gật đầu "Đương nhiên!"

"Thật ra, ta cho ngươi biết, trên thế giới này thứ kiếm ra tiền nhanh nhất không phải là sòng bạc, mà là một thứ khác, ngươi biết là cái gì không?"

Ám dạ Tá lắc đầu!

"Đều bảo anh hùng khó qua ải mỹ nhân, đúng không? Cái này ngay cả anh hùng cũng không qua được, người khác làm sao có thể qua? Ngươi nói thử xem?"

Ám dạ Tá cũng không trả lời ngay mà tiếp tục nghe Du Mạch nói: "Cho nên, nơi kiếm ra tiền nhanh nhất chính là kỹ viện, chỉ cần có mỹ nhân, không phải ai cũng nguyện ý vung tiền như rác sao."

Gương mặt Du Mạch nhàn nhã, mà khuôn mặt tươi cười của ám dạ Tá tựa hồ đã có dấu hiệu tan rã, hắn đang nghĩ suy đoán của mình có thể đã sai, người này làm sao có thể nói với mình những chuyện như vậy? Nhất định là bản thân nghe nhầm!

Chẳng qua, Du Mạch không biết được suy nghĩ của hắn, chỉ thấy Du Mạch đi đến nâng hai tay hắn lên, trong mắt lóe lên vài đốm sáng, phi thường kích động nói: "Vị quán chủ này, ta muốn mở thanh lâu, ngươi tới làm hoa khôi giúp ta đi!"

Thân thể ám dạ Tá chấn động, khuôn mặt tươi cười hoàn toàn biến mất, ánh mắt nhìn Du Mạch cũng mang theo vài phần hoảng sợ.

Người này lại có thể thực sự nói với mình như vậy!

"Ngươi, ngươi..."

"Không được sao?" Du Mạch bỉu môi đáng thương nhìn ám dạ Tá "Tiểu Y Y, ta van ngươi, ngươi tới đi! Ta nhất định sẽ làm cho ngươi trở thành mỹ nhân tuyệt thế nổi tiếng nhất trên đại lục. Tiểu Y Y..."

Ám dạ Tá hốt hoảng bỏ tay Du Mạch ra, ôm cây lê phía sau mình, cảnh giác nhìn nàng.

Hắn đâu biết rằng mình chỉ muốn nhìn thử vị nào có thể hạ gục hai tên sát thủ kia, nhưng đến cuối cùng, người này lại muốn hắn đi làm hoa khôi.

Hắn là nam nhân!

Nam nhân!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro