C10: Nhân tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10: Nhân tâm

Dịch : Tiểu công chúa
Nguồn: meohoangtieuthu.wordpress.com

Nhiếp chính vương hồi phủ, buồn bực không thôi. Vừa bị công chúa ra oai, lại bị muội muội khi dễ, trong lòng không khỏi căm hận. Có lẽ hôm nayhắn rất không may, vừa mới về đến giữa nhà đã có người đến báo cáo tình hình Trình gia: Trình Triệu Trung trừ bỏ một tòa phủ đệ do tiên hoàng ngự ban ra, gia sản chỉ có mấy trăm lượng bạc, Trình phu nhân thắt cổ tự vẫn, nữ nhi duy nhất nhiều năm trước đã tiến cung làm tì nữ, mà mấy người hạ nhân Trình gia chẳng biết tung tích.

Nhiếp chính vương nghe tin, thực là tức giận điên cuồng. Tịch thu gia sản gì đó, một phần lớn đều bị cá nhân hắn nuốt trọn, nữ quyến nhỏ tuổi có vài phần sắc đẹp tự nhiên cũng không trốn thoát khỏi lòng bàn tay hắn, Trình Triệu Trung quý vị vốn chính là quan nhị phẩm nhưng vơ vét trên người lại không có gì, trong lòng hắn đương nhiên không cam.

Trình Triệu Trung, người cũng như tên, là một đại trung thần thật sự, đại quan thanh liêm. Hắn thời gian qua không tham ô, gia sản đương nhiên không nhiều. Hiện tại phủ đệ này, chính là tiên hoàn biết hắn vẫn ở phòng ốc sơ sài nên mới đặc biệt ban cho. Trong nhà hắn hạ nhân rất ít, hắn biết rõ chính mình đã đắc tội Nhiếp chính vương cho nên về sau liền đem tất cả hạ nhân lẳng lặng di tản, cho nên tay chân Lý Nguyên Lộc vơ vét cũng không có thứ gì.

"Vương gia, còn đang vì chuyện Trình Triệu Trung mà mất hứng sao?" Nhiếp chính vương đang ngồi trên ghế trong phòng khách buồn bực, một mỹ nữ đi tới, ỏng ẹo hỏi.

Hắn một tay đỡ lấy nàng kia ôm vào lòng, "Trình Triệu Trung hắn tính toán vậy, cũng đáng được ta sinh khí sao?"

Nàng kia hai tay ôm lấy cổ hắn, cười nói: "Có phải hay không thái hậu lại..."

"Ngươi đúng là hồng nhan tri kỷ của ta."

Nàng kia cười nói: "Vương gia ngươi cũng đừng tức giận. Thái hậu nương nương chỉ là thứ xuất. Mấy năm nay ngươi khi dễ nàng không ít, hôm nay đắc thế, tự nhiên muốn lấy lại công đạo."

"Hừ, nếu ta không đem nàng đưa cho tiên hoàng, nàng có thể có ngày hôm nay sao?"

"Vương gia, ngươi đến một hồi toàn nghĩ chuyện triều đình, ta như vậy một đại mĩ nhân đặt trước mặt ngươi, ngươi cũng không phát hiện." Nàng kia nũng nịu.

"Hảo hảo, đêm nay ta ngủ ở phòng ngươi."

...

Một tiếng thét chói tai từ Cẩm Tú cung Hà Hoa Trì truyền đến, tiếp theo nghe được tiếng chén đĩa vỡ. Đợi mọi người chạy đến, thấy Tiểu Sương té xỉu trên mặt đất, có một người nổi trên mặt nước, người trong nước đúng là Bích Châu. A Lăng tới rồi, phân phó Thanh Thanh và Thuận Hỉ đem nàng ra khỏi cung chôn cất. Nàng nói rất lạnh nhạt, tựa như không có chuyện gì xảy ra. A Lăng đi được vài bước, bỗng nhiên quay đầu lại, đối Thanh Thanh nói: "Tìm cho nàng một chỗ tốt, không uổng theo ta đã lâu."

Sau khi Bích Châu mất, Thuận Hỉ thời gian gần đây rất thân với nàng , những người khác trái lại không có động tĩnh gì. A Lăng tuy rằng không thích nhiều người hầu hạ, lại càng không thích bên người có gian tế, nhưng ngày thứ hai sau khi Bích Châu mất liền chọn lựa năm người mới. Hai người nội giám, một người tên là Tiểu Hầu Tử, hắn bổn gia họ Hầu, sau khi vào cung bị chế giễu là Tiểu Hầu Tử. Còn một người tên là Tiểu Liên Tử, vào cung đã hơn một năm, một mực phản đối đốt nhang vào ban đêm. Ba cung nữ, tuổi tác hơi lớn hơn là Tri Âm, ước chừng vào khoảng hai mươi, vốn phụ trách dạy dỗ cung nữ mới, còn có hai người nhỏ tuổi, khoảng chừng 14, 15 tuổi, một người tên là Hoa Nhị, một người tên là Thu Nhân, lớn lên thực xinh đẹp, nhìn qua rất lanh lợi, A Lăng vừa thấy liền yêu mến. Nhưng nguyên nhân chủ yếu tuyển hai nàng, chính là bởi vì hai nàng vừa mới tiến cung. Tất cả những người này đều là A Lăng đích thân tuyển, nàng yêu mến người không quan tâm tới gian thế hay bối cảnh.

Sau khi nhóm người mới đến, trong Cẩm Tú cung lại xảy ra các vụ kiện nhỏ, có người trộm đồ vật này nọ bị bắt ngay tại trận, A Lăng trực tiếp đưa đến chỗ Thái hậu, số phận chính là phi thường thảm.

Trong điện Như Ý điện, Tri Âm, Tử Hà, Hoa Nhị, Thu Nhi, Thanh Thanh, Thuận Hỉ, Tiều Liên tử, Tiểu Hầu Tử quỳ một loạt trên mặt đất, A Lăng ngồi trên ghế không nói lời nào.

Qua rất lâu, nàng mới chậm rãi nói: "Từ hôm nay trở đi, Tri Âm chính là cung nữchưởng sự trong cung này, nếu ai bất kínhvới nàng, chính là bất kính với ta. Thuận Hỉ theo ta nhiều năm cũng khổ cực, từ nay về sau chức thủ lĩnh thái giám đều do ngươi làm đi."

"Nô tì (nô tài) tạ ơn công chúa ân điển."

"Ân. Tiểu Liên Tử, ngươi tiến cung được một năm rồi chứ?" A Lăng nữa khép mắt suy nghĩ, chậm rãi hỏi.

"Hồi công chúa, đã hơn một năm."

A Lăng gật gật đầu: "Trong nhà còn có những ai?"

"Hồi công chúa, tiểu nhân đã không còn người thân. Chỉ sót lại có một đệ đệ, là người hầu ở Sài Thán Ti. Trước đó vài ngày bị Tưởng công công đánh gãy chân, công công Sài Thán Ti ngại hắn là người què nên bắt hắn quay về. Hiện giờ chưa có chủ tử nào đồng ý nhận hắn, chỉ sợ qua vài ngày sẽ bị trục xuất khỏi cung, hắn làm sao sống a." Tiều Liên tử nói xong nước mắt rơi xuống.

"Đệ đệ ngươi tên gọi là gì?"

"Hồi công chúa, ngã đệ nô tài tên là Tiểu Toàn Tử."

"Thuận Hỉ, đi đến phủ Nội vụ mang Tiểu Toàn Tử về đây, sau này cho hắn ở lại đây hầu hạ ta đi." Liền sau đó nàng chuyển câu chuyện: "Các ngươi đã nghe rõ cả rồi chứ? Tiểu toàn tử đã chịu đủ đáng thương, nếu ai dám ức hiếp hắn, đừng trách ta không khách khí." Mọi người liên tục gật đầu xưng phải.

"Tạ ơn công chúa ân điển, hai huynh đệ chúng nô tài nguyện làm trâu làm ngựa cho người." Tiểu Liên Tử mãnh liệt dập đầu, hắn tưởng chừng như đem A Lăng coi như thần thánh. A Lăng lộ ra một nụ cười tủm tỉm, toàn bộ sự việc này nàng đã sớm dự liệu được.

A Lăng đứng lên, chậm rãi đi đến trước mặt bọn họ, lạnh lùng nói: "Các ngươi nếu đã theo ta, chúng ta chính là người một nhà, nếu ai dám khi dễ các ngươi chính là khi dẽ ta, Vũ Văn Lăng ta tự nhiên sẽ vì các ngươi ra mặt, bất quá không nên qây rắc rối cho ta."

Nàng nói tiếp: "Thanh Thanh, Tử Hà, Thuận Hỉ, các ngươi theo ta đã nhiều năm, vậy chắc đã bị không ít ủy khuấtc có gì uất ức đều nói ra đi, ta hôm nay hảo hảo vì các ngươi làm chủ."

"Công chúa, chúng ta chưa từng có oan ức nào cả."

"Công chúa, được đi theo người là phúc phận của chúng ta."

"Công chúa, nô tì chưa hề ủy khuất, song nô tì có một thình cầu." Là Tử Hà. Vốn lúc đầu A Lăng tính cũng đem Tử Hà đuổi đi, nhưng nhiều ngày quan sát như vậy, cảm thấy nàng không có gây rối, liều lưu lại.

"Ngươi nói đi, chỉ cần ta có thể làm được."

"Công chúa, trong thư của người nhà gửi nói mẫu thân nô tì lâm trọng bệnh, nô tì cầu công chúa ân chuẩn cho ta trở về nhìn mặt người lần cuối."

A Lăng gật gật đầu: "Bổn phận làm con đương nhiên là phải tận hiếu đạo, ngươi đi đi."

A Lăng lại đối Thanh Thanh làm ánh mắt ra hiệu, Thanh Thanh xuất ra mấy thỏi bạc nhỏ đưa cho Tử Hà, nói: "Phần thưởng của công chúa cho ngươi, đi đường cẩn thận."

Tử Hà đang cầm bạc nghìn ân vạn tạ ơn, lập thệ phải vỉnh viễn đối với A Lăng một lòng. A Lăng thầm nghĩ: "Ta còn sợ ngươi không có ủy khuất."

A Lăng xoay người sang chỗ khác, chậm rãi đi vào: "Thanh Thanh, thưởng chút bạc cho bọn họ. Ở bên cạnh ta người hầu rất dễ, chỉ cần trung thành là được. Người đối với ta một lòng, ta tuyệt không bạc đãi, nếu như muốn giở trò... A... Ta mệt rồi, Tri Âm theo ta vào đi."

"Công chúa, người tìm nô tì có gì phân phó?" Tri Âm không rõ ý tứ của A Lăng, bất ti bất khanh <đại loại là không thấp hèn> hỏi.

A Lăng đột nhiên xoay người, "phịch" một tiếng quỳ xuống, rơi lệ nói: "Trình cô nương, huynh muội chúng ta có lỗi với Trình gia, có lỗi với Trình đại nhân, hắn cả đời vì nước vì dân, nhưng kết cục lại như vậy, A Lăng và hoàng đệ hổ thẹn trong lòng ."

Tri Âm ngẩn người, cũng quỳ xuống nói: "Công chúa xin đứng lên, Trình Tri Âm không dám nhận."

"Trình cô nương, ta có lỗi với Trình gia a. Ta thề, một ngày nào đó sẽ vì Trình đại nhân báo thù."

Trình Tri Âm cắn môi, cố nén nước mắt, kiên cường nói: "Công chúa, phụ thân từ bé dạy ta trung quân ái quốc, vì nước mà hy sinh, ta tin tưởng người chết cũng không đáng tiếc."

"Trình cô nương, ta đáp ứng ngươi, một ngày nào đó sẽ vì Trình đại nhân sửa lại án sai, vì Trình đại nhân báo thù."

Tri Âm nâng A Lăng đứng dậy nói: "Đại ân đại đức của công chúa đối với Trình gia Tri Âm mãi mãi không quên, Tri Âm không có cách nào báo đáp, nguyện luôn theo công chúa, mặc công chúa sai khiến."

A Lăng mỉm cười: "Tri Âm tỷ tỷ nói gì vậy, vì Trình đại nhân sửa lại án sai là chuyện ta phải làm. Tỷ tỷ chính là trung thần, ta làm sao có thể sai khiến ngươi, chờ sau khi sửa lại án sai của Trình đại nhân, ta sẽ thỉnh cầuhoàng đệ cho ngươi phong tước."

"Công chúa thật là tốt. Tri Âm tâm lĩnh, ta chỉ mong là sau khi gia phụ được sửa lại án sai ta có thể ra khỏi cung, sống cuộc đời bình thường thanh thản, không bao giờ bị cuốn vào thị phi."

"Ta đáp ứng ngươi, sau khi vì Trình đại nhân sửa án sai, ân chuẩn cho ngươi ra khỏi cung."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro