C16: Nàng vẫn chỉ là một tiểu nha đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16: Nàng vẫn chỉ là một tiểu nha đầu

Dịch: Tiểu Công Chúa
Nguồn: meohoangtieuthu.wordpress.com

Bên ngoài người người vội vàng tạo nên một khí thế ngất trời, A Lăng nhàn hạ ngồi trong một gian phòng nào đó cắn hột dưa, thỉnh thoảng bảo Thanh Thanh làk gì đó. Thanh Thanh cầm bút lông, dựa theo chỉ thị của nàng mà ghi chép, bên cạnh có một vị nữ tử che mặt phát ra mùi thơm.

"Salad rau cải nhất định phải dùng rau xà lách, dùng không đúng mùi vị sẽ thay đổi." A Lăng chậm rãi nói. Bởi vì nàng biết người xưa đối với lá rau cải có thể ăn này thực sự nghi ngờ, cho nên thanh âm chậm rãi rõ ràng.

Nữ tử che mặt kia cau mày nói: "Tiểu thư, ăn vào có bị sinh bệnh không?"

Kỉ Mộng cấp nàng một ánh mắt rõ ràng, "Việc này ngươi không hiểu, dùng thức ăn chín rất ảnh hưởng đến mùi vị món ăn, thành phần dinh dưỡng cũng sẽ bị mất đi, cho nên dùng rau xà lách được rồi. A Lăng chúng ta hiểu rõ nói không sai, ngươi cứ chiếu theo đó mà làm đi."

"Tiểu thư, bánh ga-tô sinh nhật là cái gì? Hăm-bơ-gơ là cái gì? Bò bít-tết là vật gì vậy? Những thứ người nói là suy dinh dưỡng lung tung này sao nô tì chưa bao giờ thấy người được học a?" Thanh Thanh cũng có vài phần nghi vấn.

A Lăng vì giúp tửu lâu thu hút buôn bán, đặc biệt suy nghĩ mấy món ăn đặc sắc, đem cách làm viết ra cho đầu bếp. Thanh Thanh theo nàng nhiều năm như vậy, không hề phát hiện A Lăng lại còn biết xuống bếp, hơn nữa còn nghĩ ra mấy món lung tung gì đó, đương nhiên trong lòng sẽ có thắc mắc.

Thanh âm A Lăng không đủ ôn hoà vang lên, nói với nữ tử che mặt kia: "Cứ chiếu theo làm là được rồi, lời ta nói đã khi nào là vô dụng đâu, còn muốn theo ta thì đừng hỏi gì đại loại như chưa học sao đã biết nữa. Ngươi phải nhớ kỹ, từ bây giờ ngươi chính là bà chủ Hồng Trần tiểu lâu, tên là Bích Châu, tạm thời nên ở lại đây." Nàng kia là Bích Châu, rõ ràng là Bích Châu, kỳ thực lúc trước Bích Châu không có chết. A Lăng vốn cho rằng dùng khổ nhục kế sẽ không có chuyềnvgi xảy ra, nhưng nghĩ lại, đặt cược vào khổ nhục kế như thế sớm muộn gì cũng sẽ bị người vạch trần, huống chi đối thủ của nàng là người xảo quyệt như vậy. Cho nên Bích Châu giả chết, rồi để Thanh Thanh và Thuận Hỉ đưa ra khỏi cung, thu xếp ổn thỏa. Thực ra khi đó nàng cũng đã tính toán ở bên ngoài cung chuẩn bị con đường kiếm chút tiền, phòng khi lánh nạn sử dụng, trước khi Bích Châu xuất cung đã dặn nàng nghe ngóng thị trường kinh tế một chút. Trải qua quá trình Bích Châu khảo sát, kinh thành này giàu có đông đúc, người ta thường xuyên vào tửu lâu làm nơi tiêu khiển các quan lại quý nhân, cho nên liền quyết định mở một tửu lâu. Cửa hiệu này là Bích Châu đã sớm nhìn trúng, chỉ chờ A Lăng mua lại. Hiện tại bởi vì có đệ đệ cùng lời ích của gia tộc ràng buộc, nàng không thể ly khai hoàng cung. Như vậy, hãy để tài phú biến thành hậu thuẫn cho nàng đoạt lại chính quyền đi.

Bích Châu trịnh trọng gật đầu, "Tiểu thư xin yên tâm, Bích Châu là một người đã chết, ta tên là Mai Nhược Hoa, là một người gia đạo sa sút, thiên kim tiểu thư phụ mẫu song vong, bán của cải trang sức lấy tiền, mở ra Hồng Trần tiểu lâu." Nàng lưu loát nói ra thân phận A Lăng an bài cho nàng. Mai Nhược Hoa? Đây đều là chuyện tốt Kỉ Mộng làm. Không biết nàng đây ăn nhầm dược gì. Vô cùng yêu mến Mai Siêu Phong, được rồi, không phải yêu mến mà là sùng bái. Không nên để Bích Châu đổi tên thành Mai Siêu Phong, A Lăng sống chết không chịu, hình ảnh Bích Châu so với Mai Siêu Phong kém xa nhiều lắm. Không nghĩ tới Kỉ Mộng người này không thể cứu chữa, chết cũng không hối cải. Cuối cùng nghĩ ra một biện pháp hòa giải, gọi là Mai Nhược Hoa. (Mai Siêu Phong tên thật là Mai Nhược Hoa, là lúc sau Hoàng lão tà thu nhận nàng mới đổi tên)

Nghe được ba chữ Mai Nhược Hoa, khóe miệng A Lăng vẫn còn hơi vểnh ra, lộ ra một nụ cười mỉm. Nếu không có người ngoài ở đây, phỏng chừng nàng có thể cười ngất đi.

Kỉ Mộng không sợ chết liếc A Lăng một cái sôi bỏng mắt, "Làm sao vậy? Chỉ là mượn tên Mai Siêu Phong thôi mà? Cười cái gì mà cười?"

Thanh Thanh thực sự không rõ Mai Nhược Hoa và Mai Siêu Phong có quan hệ gì, ngờ vực nói: "Hai cái tên Mai Siêu Phong và Mai Nhược Hoa có quan hệ gì sao?"

A Lăng bình tĩnh khôi phục lại thần sắc lạnh lùng ngày trước, thản nhiên nói: "Không có gì."

"Thanh Thanh, nếu như ngươi còn nói nhiều như vậy, ta cho ngươi đổi tên thành Lý Mạc Sầu." Kỉ Mộng trừng mắt liếc Thanh Thanh một cái.

"Mạc Sầu? Tên rất hay. Song vị cô nương Lý Mạc Sầu này là ai? Là danh kỹ thanh lâu? Hay là tài nữ? Nữ hiệp?" Thanh Thanh đương nhiên không biết nàng là ai.

"Việc này..." Kỉ Mộng không nói gì, nàng đã quên người xưa còn chưa biết Lý Mạc Sầu tâm địa rắn rết a, coi như vừa rồi chưa nói gì đi.

"Kỉ cô nương, ta cảm thấy Mai Nhược Hoa so với Mai Siêu Phong dễ nghe hơn, người đừng tranh luận với tiểu thư nữa, vì tên của ta, từ sáng các ngươi đã tranh cãi hết ba canh giờ rồi. Nếu Kỉ cô nương thật yêu mến tên gọi Mai Siêu Phong như vậy thì hãy dùng tên đó đi."

"Kỷ Mộng này quả có họ hàng với dạ xoa, tên này thật đúng là thích hợp với Kỷ Mộng, chuyện này đúng là nên dùng câu làm chuyện ác không thể sống để hình dung." A Lăng nghĩ như vậy, thiếu chút nữa thì bật cười.

Kỉ Mộng chú ý tới thay đổi của nàng, trắng trợn liếc A Lăng,"Này, con nhỏ này, muốn cười thì cười đi, ở trước mặt ta còn giả bộ làm gì."

Kỉ Mộng vừa nói xong, đột nhiên cảm thấy khuôn mặt ướt đẫm, tất nhiên là A Lăng đang uống trà liền lập tức phun ra, tuy rằng dính chút nước miếng, tiếp theo sau lại truyền đến tiếng cười ha hả của A Lăng.

Kỉ Mộng buồn bực dùng tay áo lau khô nước, trừng mắt nhìn A Lăng đang cười ha hả, mắng: "Ngươi làm gì thế? Muốn cười thì cười, phun một đống nước miếng vào mặt ta là có ý gì hả?"

A Lăng thấy vẻ mặt Kỉ Mộng, cố nín cười, nói chậm như rùa: "Là ngươi muốn ta cười, đâu có liên quan tới ta? Mai Siêu Phong nữ hiệp." A Lăng mang theo khẩu khí trêu chọc, cố ý kéo hai chữ nữ hiệp thật dài.

"Ta liều mạng với ngươi....." Kỉ Mộng khí thế rào rạt tiêu soái đến bên cạnh A Lăng. Duỗi tay muốn nắm lấy y phục A Lăng, A Lăng nhẹ nhàng lắc mạnh tránh ra. Kỉ Mộng tiếp tục công kích, A Lăng một bả đẩy cửa sổ ra nhảy xuống, nói: "Muốn đánh xuống dưới đánh, đừng phá hủy đồ đạc nhà ta." Phía sau là hậu viên, sân tương đối rộng, đánh nhau dư dả. Kỉ Mộng nghe được A Lăng khiêu khích, cũng nhảy xuống, tiếp theo chợt nghe Kỉ Mộng kêu to. "Mẹ nó, ngã chết ta, ta không phải điên rồi, cư nhiên từ lầu 2 nhảy xuống."

"Thật biết đùa, tiểu ma nữ hàng đầu Văn Lăng chẳng lẽ chỉ để gạt người. Dám động đến ta? Hôm nay ta cho ngươi biết ta."

"Ngươi dám? Ngươi cho rằng võ công của ngươi cao hơn ta thì có thể tùy tiện bắt nạt ta? Xem chiêu.."

"Hay lắm, cứ việc giở mấy chiêu võ công mèo cào của ngươi ra".

Bích Châu và Thanh Thanh, không phải là Mai Nhược Hoa và Thanh Thanh nghe hai người bọn họ cao hứng đánh nhau, thuận tiện còn văng ra vài câu thô tục, ngơ ngác nhìn nhau.

Nhược Hoa nuốt một ngụm nước miếng, "Thanh Thanh, ta có nhìn nhầm không, nàng là công chúa ư?"

"Không sai, nàng chính là công chúa. Công chúa trong cung lạnh lùng, bình tĩnh, tàn khốc, mà bên ngoài lại thay đổi thành một con người khác, giống như một phong nha đầu[nha đầu điên khùng]." (TCC: Là Lăng tỷ lộ bộ mặt thật ra đó mà, tại hai tỷ mới biết nên ngạc nhiên thôi)

"Ngươi dám nói Công chúa như vậy?"

Thanh Thanh không nói gì.

Mai Nhược Hoa nói: "Quên đi, chúng ta tiếp tục nghiên cứu thực đơn, với võ công của Kỷ cô nương không có khả năng gây thương tổn đến Công chúa."

A Lăng là chủ tử, cũng là một nữ tử. Nàng mới 18 tuổi, chính là độ tuổi rạng rỡ như hoa. Nàng cũng thích cười, cũng thích nháo. Ở trong cung, nàng không có tư cách theo đuổi bản thân, lại càng không có dũng khí theo đuổi, cho nên nàng phải ngụy trang, giống như con nhím đem bản thân mình bao lại. Ở ngoài cung, bầu không khí không có áp lực, không có nguy hiểm tính mạng. Nàng có thể tự do hít thở không khí, nàng cố ý vô tình lộ ra bản chất thật. (Cái này gọi là trong vô ý có hữu ý đó mà, tỷ thiệt là ghê gớm quá mà). Vô luận nàng có bao nhiêu thông minh sắc sảo, có bao nhiêu tài năng giỏi giang, có thể ngụy trang thế nào. Nàng, đến cùng vẫn chỉ là một nha đầu 18 tuổi a.

************

"A Lăng cô nương, ta vào có tiện không?" Tiêu Thiên Vũ đột nhiên gõ cửa.
Thanh Thanh dồn sức đứng lên, bối rối nói: "Tiểu thư mới đi ra ngoài rồi, một lát nữa ngươi trở lại đi." A Lăng đã nói qua, không thể để cho bất cứ kẻ nào biết chuyện nàng có võ công, hai nha đầu đành liều mạng che giấu.

"Đi ra ngoài rồi ư? Ta luôn ở dưới lầu, thế sao lại không thấy nàng đi ra?"

"Chuyện này, có thể do công tử hơi phân tâm nên không chú ý, có chuyện gì không? Nếu nàng trở về ta sẽ giúp công tử báo lại."

"Cô nương, ta vào trong chờ được chứ?" Hắn đợi không gặp sẽ không đi.

"Không tiện đâu, đây là khuê phòng nữ tử, ngài vào không tiện." Mai Nhược Hoa vội vàng nói.

Hắn dịu dàng cười: "Cô nương, đây chẳng qua chỉ là phòng trọ bình thường mà thôi, nếu ta nhớ không lầm, khuê phòng của các vị cô nương hẳn phải ở viện tử [sân trong] phía sau." Hai nha đầu này rõ ràng cố ý ngăn cản hắn vào trong, các nàng rốt cuộc là làm cái quỷ gì chứ? Càng không cho hắn vào, hắn càng phải vào.

"Hả? Như vậy a. Việc đó... Công tử, vẫn là mời người trở về đi, Tiểu thư chúng ta có chút không thoải mái, đang nghỉ ngơi mà, không muốn có người quấy rầy." Mai Nhược Hoa cũng không kịp suy nghĩ gì, không có năng khiếu bịa chuyện. Nếu nói A Lăng bị bệnh, hắn càng có thể lấy cớ thăm bệnh mà tiến vào.

"Tại hạ cũng có hiểu biết chút y thuật, được dịp nguyện vì A Lăng cô nương cống hiến hết sức lực." Nói xong Tiêu Thiên Vũ mang theo vẻ mặt tươi cười điềm đạm, tiến vào, hai nữ tử bộ dáng lập tức như quả cà chua.

"Hai vị cô nương? Các người lúc thì nói A Lăng đã ra ngoài, lúc lại nói A Lăng không thoải mái, thế là thế nào?"

Hai nha đầu cúi đầu, rõ ràng đã nói trúng tim đen. "Tốt rồi, không có tiếng đánh nhau, hẳn là đã giảng hòa, nếu để người khác biết bí mật nàng có võ công, Công chúa còn không lột da của ta." Thanh Thanh trong lòng thầm đổ mồ hôi.

"Ta khinh, Kỉ Mộng ngươi không đáng mặt nữ nhân chút nào, chúng ta đang luận bàn, ngươi thật đúng là đáng đánh a." Âm thanh A Lăng rất không nho nhã từ trong viện tử nhẹ nhàng vang vọng.

"Ồ, từ nhỏ đến lớn ta có khi nào thắng được ngươi? Nên nhường ta thắng một lần, ha ha, cuối cùng hôm nay ta cũng đã phá vỡ kỷ lục thế giới a."

"Ồ, kỷ lục cái quái gì vậy ?"

"Kỷ Mộng ta ôn nhu thùy mị khả ái đáng yêu nên luôn nhường nhịn đê cho người bắt nạt mãi, thật xúi quẩy cho tên nam nhân nào gặp phải ngươi, mẹ nó, thật xui xẻo cho tên đó". Kỷ Mộng còn thuận tiện bày ra vẻ mặt hèn mọn, trong mắt tất cả đều là vẻ mặt vui sướng trên nỗi đau của A Lăng.

"Con mẹ nó ngươi còn nói nữa, rõ ràng là ngươi không biết xấu hổ đánh lén ta, chỉ bằng vài miếng võ mèo cào kia của ngươi cũng muốn đánh bại ta. Lão tử đã vượt qua trình độ của Đông Phương Bất Bại, từ từ tiến lên hàng ngũ Độc Cô Cầu Bại, chỉ bằng ngươi? Hừ." A Lăng kiếp trước đúng là một nữ tử bạo lực, mọi người đặt biệt hiệu "nam nhân bà", bởi vì trên người nàng, tìm không ra một chút nữ nhân, nàng còn tưởng lão thiên gia đặt sai giới tính. Về sau xuyên qua lại bị tính toán trở thành một Vũ Văn Lăng mưu mô, mới vừa làm một nữ tử hiền thục đã bị Kỷ Mộng bức, lộ bản tính ra. Người nọ trước mắt rõ ràng là Văn Lăng, tuyệt đối không phải Vũ Văn Lăng kia lớn lên giữa chốn thâm cung.

Hai người cãi qua cãi lại, hoàn toàn không biết đã bị người ta nghe thấy hết. Hai nha đầu phía dưới không khỏi xấu hổ, tiểu thư luôn thận trọng, tao nhã thế mà hôm nay trước mặt người ta lại lộ ra bản tính thô lỗ bất kham, cảm thấy thật mất mặt.

Tiêu Thiên Vũ cau cau mày, đột nhiên mỉm cười. Hắn cau mày là bởi vì hắn kinh ngạc trước một nữ tử như vậy, A Lăng thế nhưng lại nói ra những lời thô tục, này không giống người thường.

"Văn Mị Mị? Tên rất hay, nha đầu kia cư nhiên gạt ta, nói nàng gọi là A Lăng." Năng lực lý giải của cổ nhân đây có vấn đề, đem MM (con mẹ nó  – lời Kỷ Mộng nói) lý giải thành mị mị, hừ,thật kém hiểu biết, nhưng hắn là người cổ đại mà, thiếu văn hóa là lẽ thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro