Chương 1: Bị sét đánh chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại một buổi đấu giá ở đáy tòa nhà, các nhân vật lớn đã ổn định vị trí của mình. Người chủ trì buổi đấu giá lần lượt sai người đưa lên các vật phẩm có giá trị liên thành.

"Mời các vị chiêm ngưỡng nhân vật chính của ngày hôm nay!" Thanh âm trong trẻo của người phụ nữ trên sân khấu vang lên.

Một chiếc bục bằng thủy tinh trong suốt được đẩy đến.

Bên trên, một viên đá mặt trăng với thứ màu sắc như ngân hà. Đen láy mà lại được điểm bằng những đốm vàng, xanh như nhưng tinh tú trên bầu trời đêm. Đường cong hoàn mỹ tạo nên một vẻ đẹp cao quý sang trọng.

"Mức giá khởi điểm là 500 triệu." Thanh âm của người phụ nữ kia một lần nữa cất lên cắt ngang sự ngạc nhiên của những người đến đấu giá.

Một viên ngọc đẹp như thế chưa phải là điểm quan trọng nhưng với tác dụng của nó - Mang lại phú quý cho người sở hữu thì lại càng trở thành một vật đáng để người ta tranh nhau giành lấy.

"1 tỷ" Đại phú hào đầu tiên trên con đường tranh giành viên đá đã xuất hiện. Hắn ta giơ bảng số và đọc số tiền kia mà không chút do dự.

"2 tỷ"

......

"5 tỷ"

Sau nửa phút hiện tại vẫn chưa có ai ra giá tiếp.

"Chưa đủ" Phượng Thiên Nguyệt lười biếng mở miệng liền theo cô đưa tấm bảng lên nói "7 tỷ"

Còn chưa kịp để người khác trầm trồ đã có đại phú hào khác nhanh chóng ra giá "8 tỷ"

"Tạm ổn thôi" Phượng Thiên Nguyệt có vẻ vẫn chưa hài lòng với cái giá hiện tại. Cô lại giơ bảng mà ra giá "9 tỷ rưỡi"

Người kia lại không muốn viên đá kia rơi vào tay người khác vội vàng ra giá "10 tỷ"

Bên này, Phượng Thiên Nguyệt tựa lưng vào ghế nhâm nhi tách cà phê đã được chuẩn bị sẵn, tỏ vẻ hài lòng.

Người phụ nữ kia bắt đầu xác nhận lại ba lần số tiền hiện tại, thông báo cho mọi người ra sau phòng chờ để hoàn thành thủ tục nhận hàng.

Một bên họ kí kết hợp đồng mua bán, bên kia Phượng Thiên Nguyệt đã lẻn vào kho cất viên đá mặt trăng kia.

Viên đá hiện tại được cất giữ bên trong hộp thủy tinh trên một bệ đá.

Phượng Thiên Nguyệt đeo lên cặp kính cảm hồng ngoại vượt qua những tia laze xung quanh. Cô đến chỗ viên đá làm hỏng thiết bị an ninh thuận lợi lấy đi viên đá nhỏ bằng lòng bàn tay.

"Nguy rồi! Có kẻ đột nhập!" Khi cô vừa lấy ra viên đá nhân viên bảo an đã lập tức nhận ra đuổi theo cô.

Cô bị bám theo lên đến tận tầng thượng.

"Lại là cô!"

"Lần này thì cô chạy đâu cho thoát."

"Ngoan ngoãn đầu hàng đi!"

Điệp viên đạt nhiều thành tích cao trong tổ chức như cô há lại để mấy tên vô danh như thế bắt được.

"Ha, đầu hàng? Nằm mơ đi!"

Dứt lời, Phượng Thiên Nguyệt đem mình nhảy xuống cắt đứt ý định của bọn người kia.

Đột nhiên từ trên bầu trời đêm yên tĩnh kia đánh xuống một đạo thiên lôi đến ngay viên đá mặt trăng. Vậy là kết thúc một đời làm điệp viên oanh liệt của Phượng Thiên Nguyệt. Cái này cũng coi như là chỉ có trời đánh thì cô mới khuất phục??

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro