Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Mộng bị tiếng nói chuyện đánh thức, khoảnh khắc mở mắt ra, cô lúc này mình đang nằm trong một căn phòng hoàn toàn xa lạ.

Trên ghế sô pha đối diện với cô có một người phụ nữ trẻ với mái tóc rối bù, mặc trên người một bộ váy dây. Giọng nói đánh thức Giang Mộng vừa rồi có lẽ là phát ra từ miệng người phụ nữ này, bởi vì người phụ nữ đang gọi điện thoại với vẻ kích động.

Giang Mộng nghe thấy bà ta nói vào điện thoại: "... Lúc đầu anh kêu tôi "ôm đùi" Giang Lập Dương, nhân cơ hội mà trèo cao, bây giờ thì hay rồi, đùi cũng đã ôm, đứa nhỏ cũng đã sinh ra rồi. Nhưng Giang Lập Dương nói không thừa nhận là không thừa nhận. Tôi vẫn còn trẻ như vậy, không thể nào cứ không danh không phận mà nuôi con cả đời được, đúng không?"

Giang Lập Dương?

Cái tên này nghe có vẻ hơi quen, hình như cô đã từng nghe ở đâu rồi, nghe ở đâu thế nhỉ?

Người ở đầu dây bên kia nói cái gì đó, giọng của người phụ nữ đang gọi điện thoại trong nháy mắt liền cao lên vài nấc: "... Bóc phốt? Anh điên à? Giang Lập Dương là ai, anh ta ở trong giới giải trí này có địa vị gì, tôi thì có địa vị gì? Cho dù tôi thật sự dám tung tin ra, truyền thông dám đăng lên sao? Hơn nữa đắc tội với Giang Lập Dương thì có ích gì cho tôi chứ? Sau này tôi còn có thể lăn lộn trong giới này nữa sao? Tôi nói cho anh biết, anh bây giờ đừng có nói những thứ vô dụng kia với tôi, anh mau giúp tôi nghĩ xem làm thế nào mới có thể vứt bỏ đứa nhỏ này... Đưa vào trại trẻ mồ côi chắc chắn là không được, người ta sẽ không nhận..."

Người phụ nữ vừa nói chuyện vừa đứng dậy khỏi sofa, Giang Mộng không nghe thấy những lời nói sau đó, nhưng chỉ cần dựa vào những tin tức lúc nãy mà cô nghe được, cũng đã đủ khiến con ngươi của cô run lên.

Bởi vì cô càng nghe càng cảm thấy nội dung cuộc nói chuyện lúc nãy quen quen.

Nếu như cô không nhớ nhầm, thì nó giống y hệt nội dung của quyển tiểu thuyết giới giải trí mà cô đọc trên mạng trước khi đi ngủ. Cô nhớ trong tiểu thuyết, ông trùm điên cuồng hở một chút là nhốt người ta vào trong phòng tối tên là Giang Lập Dương.

Cho nên cô đây là, xuyên vào trong sách rồi???

Giang Mộng cúi đầu nhìn bản thân mình một cái, thì đột nhiên phát hiện một sự thật càng khiến cô hoảng sợ hơn...cô hình như bị thu nhỏ rồi, không phải, bé lại rồi.

Đôi chân dài của cô đâu? Đôi chân dài mà cô kiêu ngạo đâu mất rồi?

Còn nữa, ngực của cô đâu?

...

Giang Mộng giơ tay nhéo mình một cái, đau, không phải là mơ.

Giang Mộng nhìn ngó bốn phía, cuối cùng phát hiện một chiếc gương lớn nằm ở trong góc phòng, lúc này Giang Mộng cũng không quan tâm được gì nữa, nhảy xuống giường chạy đến trước gương.

Rất nhanh, trong gương hiện lên dáng vẻ hiện tại của cô. Mặt tròn mắt hạnh, khuôn mặt cũng tương đối đẹp, nhưng tuyệt đối không phải là khuôn mặt của cô. Điều quan trọng là tay chân nhỏ xíu, dáng người nhỏ bé gầy gò, phỏng chừng cùng lắm chỉ mới 8-9 tuổi.

Không chờ Giang Mộng tiếp nhận sự thật kỳ lạ này, cửa phòng một lần nữa bị đẩy ra, người phụ nữ vừa đi ra ngoài lúc nãy một tay kẹp điếu thuốc một tay cầm điện thoại đi vào trong phòng. Thấy Giang Mộng đã tỉnh dậy, đối phương cũng không hề có ý muốn tránh né hay cúp điện thoại, mà vẫn ở trước mặt Giang Mộng thảo luận vấn đề làm sao để đưa Giang Mộng đi.

Giang Mộng đứng phía trước gương lớn, nghe người phụ nữ trước mặt không chút biểu cảm nào mà thảo luận làm thế nào mới có thể phủi sạch quan hệ với cô, rõ ràng lý trí không hề khó chịu, nhưng cơ thể tự nhiên lại có phản ứng.

Chỉ cảm thấy hốc mắt nóng lên, không kìm được mà muốn khóc.

Giang Mộng giơ tay lên xoa xoa mắt, đè nén cái cảm xúc kỳ lạ này xuống, sau đó bắt đầu phân tích tình huống trước mặt.

Lúc này trong đầu cô rốt cuộc cũng hiện lên một chút ký ức của chủ nhân cơ thể này, hơn nữa theo suy đoán của chính cô, hiện tại hẳn là cô đang xuyên vào sách. Xuyên thành nhóc tỳ nhỏ xíu này, cũng chính là một cô bé có cùng họ tên Giang Mộng với cô.

Giang Mộng trong sách chính là một nhân vật phụ đúng nghĩa, nếu như cô nhớ không lầm, hình như cô bé chỉ sống đến 17 tuổi rồi bất ngờ qua đời.

Mà người phụ nữ đang ở trước mặt Giang Mộng, chính là mẹ ruột của cơ thể này, cũng là người xảy ra tình một đêm với Giang Lập Dương ở trong phần mở đầu của quyển tiểu thuyết giới giải trí mà cô đã xem, là một nghệ sĩ mới tên Liễu Miên muốn dựa vào đứa bé để trèo cao mà lựa chọn ôm cái bụng bầu chạy trốn.

Cũng giống như những gì vừa rồi Liễu Miên nói qua điện thoại, lúc trước sở dĩ Liễu Miên lựa chọn đi ôm đùi Giang Lập Dương, đơn giản là vì muốn mượn cơ hội để trèo cao. Chỉ tiếc bà ta tính toán tốt như vậy, lại đoán sai tính cách của Giang Lập Dương. Sự thật chứng minh, Giang Lập Dương so với tưởng tượng của bà ta thì còn vô tình vô nghĩa hơn, bởi vì người ta không có ý định chịu trách nhiệm với bà ta, cũng như đứa nhỏ trong bụng bà ta.

Lúc đứa nhỏ vừa mới sinh ra Liễu Miên còn ôm ảo tưởng không thực tế với Giang Lập Dương, ảo tưởng rằng chỉ cần có đứa nhỏ này ở đây, Giang Lập Dương sớm muộn gì cũng sẽ cho bà ta một danh phận. Cho nên cho dù bà ta không thích Giang Mộng chút nào, nhưng rốt cuộc vẫn không vứt bỏ đứa nhỏ này. Nhưng mà theo thời gian, năm này qua năm khác, ảo tưởng không thực tế này của Liễu Miên đã hoàn toàn bị tiêu diệt, cho nên hiện tại bà ta không thể chờ đợi được mà muốn đưa Giang Mộng đi.

Giang Mộng cẩn thận hồi tưởng lại kết cục của đứa nhỏ Giang Mộng trong sách, trong ấn tượng, hình như cuối cùng Giang Mộng bị Liễu Miên đưa về quê, cho một đôi vợ chồng kết hôn nhiều năm mà không có con. Gia đình kia lúc đầu không có con, cho nên đối xử với Giang Mộng cũng không tệ lắm, sau đó người vợ kia mang thai, sinh ra con trai của mình, Giang Mộng liền hoàn toàn trở thành người làm miễn phí của gia đình kia, cuối cùng thậm chí dưới sự sắp xếp của người nhà kia mà bỏ học sớm vào làm trong một nhà máy không chính quy, sau đó mới 17 tuổi đã không may qua đời vì một tai nạn ngoài ý muốn..

...

Người phụ nữ ở đối diện, hoặc nói chính xác là Liễu Miên còn đang nói chuyện với người khác qua điện thoại về việc làm thế nào mới có thể đưa Giang Mộng đi, mắt thấy tình hình đã bắt đầu phát triển theo hướng trong sách, Giang Mộng rốt cục nhịn không được đi tới, đứng trước mặt Liễu Miên.

Liễu Miên ngẩng đầu nhìn về phía Giang Mộng, tức giận nói: "Nhìn cái gì? Cút ra chỗ khác!"

Giang Mộng trừng đôi mắt to trắng đen rõ ràng, vô cùng nghiêm túc nhìn Liễu Miên nói: "Mẹ thật sự muốn biết làm thế nào mới có thể đưa con đi sao? Thật ra có một cách vô cùng đơn giản, cho tiền là được, con có thể tự đi."

Liễu Miên: "???"

-

Ngày mà Giang Mộng xuyên sách đi vào thế giới này, thậm chí còn chưa kịp tiêu hóa hoàn toàn sự thật mình đã xuyên sách, thì cô đã trở thành một đứa trẻ vô gia cư.

Nhưng mà cũng may trong balo của cô còn có 50.000 tệ tiền mặt, cũng không xem là hai bàn tay trắng, ít nhất cũng không đến mức bị đói bụng.

Số tiền này là Liễu Miên vừa đưa cho cô lúc nãy, lúc đưa tiền Liễu Miên đã nói, chỉ cần Giang Mộng cầm số tiền này, sau này Giang Mộng sống hay chết cũng sẽ không liên quan gì đến bà ta.

Giang Mộng đồng ý.

Dù sao thì trong nguyên tác, Giang Mộng đi theo người mẹ ruột này thì chưa từng được sống sung sướng ngày nào. Hơn nữa bây giờ chủ động bỏ đi, thì còn có thể lấy được tiền từ chỗ Liễu Miên, về sau nếu bị bà ta đưa đi, thì một đồng cũng không lấy được.

Vấn đề duy nhất trước mắt là, Giang Mộng có thể đi đâu đây?

Ở trong thế giới này cô lạ nước lạ cái, hơn nữa cô vẫn còn nhỏ như vậy, cho dù trong cơ thể chứa một linh hồn của người lớn đi nữa, muốn sống một cách tự lập thì cũng là điều rất khó.

Giang Mộng đứng trên đường lớn, mờ mịt nhìn về bốn phía, nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn cảm thấy điều cần thiết trước mắt là phải nhanh chóng tìm một nơi để ở.

Phản ứng đầu tiên của cô là đi tìm Giang Lập Dương, cũng tức là cha ruột ở trong sách của cô.

Tuy rằng lúc nãy Liễu Miên nói Giang Lập Dương máu lạnh vô tình , hơn nữa trong sách cũng nói Giang Lập Dương chính là một kẻ điên, nhưng Giang Mộng cảm thấy, mặc kệ như thế nào, dù sao cũng phải đi thử vận may.

Lỡ như Giang Lập Dương bị mù thì sao?

Giang Mộng muốn đi tới nhà Giang Lập Dương tìm Giang Lập Dương, nhưng mà cô lục tìm hết trí nhớ cũng không biết địa chỉ cụ thể của nhà Giang Lập Dương. Hơn nữa bây giờ cô không có điện thoại di động, cũng không thể lên mạng, cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui, Giang Mộng dứt khoát đi thẳng đến đồn cảnh sát gần nhất, sau đó lấy thân phận đứa trẻ lạc đường nhờ cảnh sát giúp cô tìm "ba".

Cảnh sát nhanh chóng liên lạc với Giang Lập Dương. Nhưng mà Giang Mộng ở đồn cảnh sát chờ hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng chờ được người tới không phải Là Giang Lập Dương, mà là thư ký của Giang Lập Dương.

Anh chàng thư ký đưa Giang Mộng ra khỏi đồn cảnh sát, sau đó đưa cho cô một tấm thẻ viết mật mã ở mặt sau, hơn nữa còn truyền đạt lại y nguyên lời Giang Lập Dương nói: "Giang tiên sinh nói, hy vọng đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng cô làm phiền anh ấy ."

Thật ra lúc anh chàng thư ký lúc nói những lời này thì vẫn có chút lo lắng, anh ta sợ cô bé ở trước mắt này sẽ khóc.

Kết quả là sự thật chứng minh anh chàng thư ký này đã lo lắng quá nhiều, bởi vì Giang Mộng gần như là vô cùng vui vẻ mà nhận thẻ, thậm chí còn đặc biệt chân thành mà nói với anh ta một câu: "Cảm ơn!"

Anh chàng thư ký: "..." Mấy đứa bé bây giờ, tâm tư thật đúng là làm cho người ta khó mà nắm bắt được.

--

Không thể trông mong gì vào người ba hờ Giang Lập Dương này, Giang Mộng thực sự không buồn gì lắm, bởi vì cô cũng không có hy vọng gì cho lắm với nhân phẩm của Giang Lập Dương. Chỉ là bây giờ hai lối đi là Liễu Miên và Giang Lập Dương đều không đi được nữa. Giang Mộng phải tìm thêm cho mình một lối đi khác mới được.

Giang Mộng đeo balo đi trên đường không hề có mục đích, trên đường đi còn mua hai cái bánh bao thịt ăn cho đỡ đói. Lúc đi ngang qua cửa của một trung tâm thương mại nào đó, Giang Mộng đột nhiên dừng chân lại – bởi vì cô nhìn thấy một biển quảng cáo siêu to ở phía ngoài trung tâm thương mại.

Đó là quảng cáo về đồng hồ, thiếu niên trên quảng cáo có một khuôn mặt trẻ tuổi đẹp trai, tất nhiên đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là vẻ ngoài của người thiếu niên này ít nhất cũng có 5 - 6 phần tương tự với vẻ bề ngoài của Giang Mộng hiện tại.

Giang Mộng nhìn khuôn mặt ở trên biển quảng cáo một lúc lâu, ánh mắt di chuyển xuống góc bên phải, sau đó nhìn thấy một hàng chữ nhỏ trên biển quảng cáo––người đại diện thương hiệu đồng hồ XX, Hướng Lâm.

Cho đến bây giờ Giang Mộng mới đột nhiên nhớ ra, ở trong quyển sách này cô còn có một người thân khác.

--

Trong quyển sách này cô còn có một người anh trai, chính là chàng trai trẻ tuổi tên Hướng Lâm ở trên quảng cáo.

Tìm Hướng Lâm thì đơn giản hơn tìm Giang Lập Dương một chút, bởi vì Hướng Lâm là nhân vật của công chúng, anh sẽ có rất nhiều lịch trình được công khai.

Điều trùng hợp là, hôm nay Hướng Lâm đang ghi hình tiết mục ở thành phố A.

Giang Mộng giơ tay bắt một chiếc taxi, sau đó đi thẳng tới trường quay đang ghi hình tiết mục.

Tài xế cũng rất tốt bụng, có lẽ là do thấy cô nhỏ tuổi như vậy mà đi một mình, nên chủ động hỏi thăm cô: "Cô bé à, cháu đến đài truyền hình làm gì? Sao đi có một mình thế? Ba mẹ cháu đâu?"

Giang Mộng sợ tài xế đuổi cô xuống xe, cho nên ngoan ngoãn mà trả lời: "Chú ơi, chú đừng đuổi cháu xuống xe, cháu muốn đến đài truyền hình tìm anh trai của cháu."

Tài xế: "Anh trai cháu làm việc ở đài truyền hình à? Cháu biết số điện thoại của anh trai cháu không? Hay là chú giúp cháu gọi điện thoại hỏi xem?"

Giang Mộng lắc lắc đầu: "Cháu không biết số điện thoại của anh trai cháu, nhưng mà anh ấy thật sự đang ở đài truyền hình, cháu không có gạt chú."

Tài xế: "Vậy cháu nói cho chú biết anh trai cháu tên gì, nếu nói ra được thì chú sẽ đưa cháu qua đó."

Giang Mộng do dự một lát, không nói gì.

Kết quả tài xế nói một câu khiến người khác kinh ngạc: "Anh trai mà cháu muốn tìm, đừng nói là Hướng Lâm nha?"

Giang Mộng kinh ngạc : "... Sao mà chú biết được thế?"

Thời đại này tài xế xe taxi đều biết đọc suy nghĩ của người khác à?

Kết quả tài xế nhân lúc đợi đèn đỏ quay đầu liếc nhìn Giang Mộng một cái, biểu cảm phức tạp mà nói: "Lúc nãy chú vừa đưa ba cô bé đến đài truyền hình, người nào cũng nói muốn đến đài truyền hình để tìm anh trai của họ là Hướng Lâm. Không phải là chú muốn nói cháu đâu cô bé, cháu vẫn còn nhỏ như vậy, vẫn nên chú tâm vào việc học, theo đuổi thần tượng sẽ không có tương lai đâu!"

Giang Mộng: "..."


Ngày hôm nay Hướng Lâm đang ghi hình cho một chương trình giải trí.

Chương trình này được xem là chương trình át chủ bài của đài truyền hình thành phố A, thời gian ghi hình chương trình khá dài, từ 3-4 giờ chiều ghi hình cho đến 10-11 giờ tối mới kết thúc.

Quay chương trình một thời gian dài như vậy khiến cho tất cả khách mời đều vô cùng mệt mỏi, khó khăn lắm mới chịu đựng đến khi tiết mục kết thúc, Hướng Lâm vừa đi về phía hậu trường vừa nhịn không được mà giơ tay lên xoa bóp cái cổ đau nhức.

Kết quả còn chưa kịp buông tay xuống thì đã bị người khác chặn mất đường đi.

Là đội trưởng của nhóm nhạc thần tượng Pole-star mới nổi trong năm nay, fan hâm mộ yêu thích Hướng Lâm từ trước đến nay đều nhiều như cá diếc bơi qua sông, vì để theo đuổi anh mà chặn ở phía sau hậu trường cũng không phải là không có.

Nhưng mà tình huống trước mắt có chút kỳ lạ.

Bởi vì người đang chặn đường đi của hướng Lâm là một cô bé xinh đẹp đáng yêu.

Hơn nữa Hướng Lâm nhìn chằm chằm cô bé này mấy giây, càng nhìn càng cảm thấy cô bé này nhìn rất quen mặt.

Những đồng nghiệp đi theo Hướng Lâm ra hiển nhiên cũng phát hiện ra điểm này, một hai người bắt đầu ồn ào:

"Hướng Lâm, đứa bé này là ai vậy?"

"Khuôn mặt có chút giống cậu này, lẽ nào là con gái riêng của cậu?"

"..."

Hướng Lâm chưa kịp nói gì đã thấy cô bé trước mặt ngẩng khuôn mặt có vài phần giống với anh lên, hô lên một cách giòn giã: "Anh trai."

Hướng Lâm: "...???"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro