Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Mộng mắng Giang Lập Dương xong liền cúp điện thoại, suy nghĩ một chút còn thuận tay kéo người này vào danh sách đen.

Làm xong tất cả, cô mới như người không có việc gì mà tiếp tục lên mạng.

Dù sao cô cũng đã hiểu rõ, cho dù cuối cùng cô thật sự không trông cậy vào Hướng Lâm được, cô cũng không có khả năng trông cậy vào Giang Lập Dương. Nếu không trông cậy vào được, vậy còn nghe theo Giang Lập Dương làm gì, tất nhiên là làm thế nào sảng khoái thì làm thế nấy.

Đối phó với người thông minh như Giang Lập Dương, phải không nói lý lẽ giống như ông ta.

Đương nhiên rồi, sở dĩ Giang Mộng dám mắng Giang Lập Dương như vậy, cũng là bởi vì trong tiểu thuyết gốc Giang Lập Dương tuy là một tên điên, hơn nữa động một chút là nhốt phụ nữ vào trong phòng tối nhỏ, nhưng ông ta cũng không phải loại người hung tàn ác độc, không đến mức thật sự muốn lấy tính mạng người khác. Nếu không với tình trạng nghèo kiết xác như bây giờ của Giang Mộng, muốn tiền không có tiền, muốn chỗ dựa không có chỗ dựa, cô cũng không dám làm càn như vậy.

Nếu như nói Giang Mộng sợ nhất điều gì khi đắc tội Giang Lập Dương, thì chỉ là sợ Hướng Lâm tức giận.

Dù sao nhìn ý của Hướng Lâm hẳn là muốn đưa cô về bên Giang Lập Dương, bằng không cũng sẽ không bận rộn như vậy còn cố ý gọi điện thoại cho Giang Lập Dương. Cho nên chờ buổi chiều lúc Hướng Lâm gọi điện thoại tới, Giang Mộng không chờ Hướng Lâm nhắc tới chuyện này, cô đã chủ động xin lỗi nói: "Xin lỗi anh, hôm nay Giang Lập Dương gọi điện thoại cho em, nhưng mà lúc ấy em quá tức giận liền mắng ông ta, còn kéo ông ta vào danh sách đen rồi."

Hướng Lâm thật sự không hề biết chuyện này, dù sao Giang Lập Dương bị con nhóc chưa tới 10 tuổi này mắng, cảm thấy mất mặt còn không kịp, làm sao có thể đem chuyện này đi nói khắp nơi. Cho nên Hướng Lâm nghe vậy thì tò mò hỏi: "... Sao em lại mắng ông ta?"

Giang Mộng ấp úng hồi lâu, rốt cuộc vẫn đơn giản mà nói ra việc buổi sáng nói chuyện cùng Giang Lập Dương, vốn dĩ Giang Mộng còn lo lắng Hướng Lâm sẽ tức giận, kết quả Hướng Lâm nghe xong thì nói: "Thế mà thất đầu em còn muốn đi đốt giấy cho ông ta? Ông ta như thế, cũng xứng sao?"

"..."

Giang Mộng đột nhiên vui vẻ, lập tức phụ họa nói: "Đúng đúng đúng, anh nói đúng, anh đẹp trai, anh nói cái gì cũng đúng."

Hướng Lâm: "..."

Lúc trước, Hướng Lâm gọi điện thoại cho Giang Lập Dương đúng là hy vọng Giang Lập Dương có thể đến nhà anh đón Giang Mộng đi, nhưng nhìn tình hình trước mắt này, chính anh cũng biết phỏng chừng là không có khả năng rồi, cho nên dứt khoát không nhắc lại chuyện này, thế là thuận miệng đổi sang chủ đề khác: "Mấy ngày nay ở nhà một mình thế nào? Em không gây rắc rối gì cho anh đấy chứ?"

Giang Mộng: "Em sống rất tốt! Không hề gây rắc rối, anh yên tâm đi! Dù sao lúc trước em chẳng phải đã cam đoan với anh rồi sao, nói em nhất định sẽ không gây phiền phức cho anh, em thậm chí còn không đi ra ngoài."

Giang Mộng đúng là không hề nói dối, mấy ngày nay cô quả thật không ra ngoài, dù sao ở thế giới này cô không quen biết ai, ra ngoài cũng không biết đi đâu. Hơn nữa điều quan trọng nhất chính là, ra ngoài sẽ phải tốn tiền!

Không ra ngoài, đánh chết cũng không ra ngoài.

Một tiếng sau khi nói xong câu đó, thì Giang Mộng đã đứng ở dưới lầu —— bởi vì quần áo cô phơi ở bên ngoài bị gió thổi bay, cô phải xuống nhặt quần áo.

Lúc nhặt quần áo xong chuẩn bị về nhà, Giang Mộng mới phát hiện dưới lầu thế mà lại có một cái xích đu.

Giang Mộng yên lặng nhìn chằm chằm chiếc xích đu kia một lúc lâu, sau đó treo cả móc áo lẫn quần áo trong tay lên trên cây bên cạnh, nhấc chân đi về phía xích đu.

Cái xích đu này không cao cũng không thấp, thích hợp với người có đôi chân ngắn như cô.

Giang Mộng lúc đầu chỉ ngồi lên đó, không dám dùng sức quá mạnh, chỉ dám chậm rãi đưa đẩy. Nhưng mà chỉ chốc lát sau, lá gan Giang Mộng liền lớn lên.

Cô nắm xích sắt hai bên, sau đó càng đưa càng cao, càng đưa càng cao.

Trên thực tế Giang Mộng cũng không nhớ rõ lần trước mình đưa xích đu là khi nào, dù sao cũng không có ấn tượng gì. Nói ra, cô thực sự là một người không có thời thơ ấu, bởi vì cô đã sống ở trường từ khi còn học tiểu học và luôn sống ở đó cho đến khi cô tốt nghiệp cấp ba. Trước đây đi học, những đứa trẻ khác vừa được nghỉ thì sẽ đi theo gia đình đến khu vui chơi, đi du lịch, mua quần áo, giày dép và váy đẹp... Chỉ có Giang Mộng, một năm 365 ngày, hận không thể 366 ngày đều ở trong ký túc xá trường học.

Khi đó Giang Mộng sợ nhất chính là nghỉ đông nghỉ hè, bởi vì lúc nghỉ đông nghỉ hè ký túc xá trường học phải đóng cửa. Mà mỗi khi đến thời gian này, cô phải chịu đựng sự ghét bỏ của ba dượng và mẹ kế, nhẫn nhịn mà ở lại nhà ba mẹ từ từ chịu đựng, chịu đựng cho đến khi khai giảng.

Bây giờ nhìn lại, thời thơ ấu và thời niên thiếu của Giang Mộng, trong ký ức đều là một màu xám, gần như không có bất kỳ màu sắc tươi sáng nào.

Từ lúc xuyên sách đến bây giờ, Giang Mộng vẫn luôn giữ tâm trạng nếu đã đến đây rồi thì bình tâm ở lại, cho đến giờ khắc này, Giang Mộng mới lần đầu tiên cảm thấy, thật ra xuyên thành một đứa bé hình như cũng không chán ghét đến vậy. Ít nhất trước đây cô chưa bao giờ có tuổi thơ, lúc này cô có thể tự mình bù đắp.

Trong lòng cô tự nói với chính mình: Giang Mộng, không sao cả, cho dù trong thế giới thực và thế giới trong sách đều không có ai yêu mình, thì cũng đều không sao cả, mình vẫn có thể tự yêu chính mình.

-

Mấy ngày tiếp theo, Giang Mộng lại một lần nữa khôi phục cuộc sống mỗi ngày đều ở nhà.

Dì giúp việc gia đình mà Hướng Lâm thuê cách hai, ba ngày sẽ tới quét dọn vệ sinh một lần, thuận tiện đem thức ăn cho Giang Mộng, phần lớn thời gian còn lại , Giang Mộng đều ở nhà một mình.

Bởi vì thật sự là quá nhàm chán, cho nên Giang Mộng liền bắt đầu lên mạng tìm kiếm tin tức về Hướng Lâm.

Cô thậm chí còn dùng tài khoản Weibo phụ của mình để theo dõi Weibo của Hướng Lâm.

Weibo của Hướng Lâm cũng giống như đa số Weibo của các nghệ sĩ trong ấn tượng của Giang Mộng, trên cơ bản đều là quảng cáo và các loại thông tin tuyên truyền chương trình, hầu như không thấy bất kỳ chia sẻ nào về cuộc sống hàng ngày.

Tuy nhiên, điều này cũng không ngăn cản được người hâm mộ của Hướng Lâm điên cuồng thích, chia sẻ và bình luận dưới Weibo của Hướng Lâm.

Gần như dưới mỗi bài viết mà Hướng Lâm tùy tiện đăng lên, đều có mấy chục nghìn, thậm chí là mấy trăm ngàn fan đến điểm danh, cũng do nhìn thấy lượt thích và bình luận như vậy, Giang Mộng mới có cái nhìn trực quan hơn về chuyện Hướng Lâm là sao hạng A.

Sau đó, Giang Mộng còn kết bạn với vài fan của Hướng Lâm.

Có một fanpage gọi là "Đoàn hậu cung của Hướng Lâm", bên trong có gần một ngàn người, Giang Mộng vừa tham gia vào thì đã phát hiện cơ hội kinh doanh bên trong.

Bởi vì rất nhiều người trong nhóm đang tìm những thứ có liên quan đến Hướng Lâm, bao gồm cả chữ ký của anh, poster bản giới hạn của Hướng Lâm, thậm chí còn có người ở bên trong xin chân dung của Hướng Lâm.

Chuyện bán chữ ký này Giang Mộng không làm được, bởi vì cô cảm thấy mình thật sự không có cách nào thần không biết quỷ không hay mà khiến Hướng Lâm ký tên. Hơn nữa với cái bộ dạng keo kiệt của Hướng Lâm khi ở trước mặt cô, Giang Mộng cảm thấy nếu để cho Hướng Lâm biết cô bán lại chữ ký của anh, nói không chừng còn bắt cô tốn một khoản tiền.

Nhưng bán chân dung thì vẫn có thể.

Dù sao khi còn đi học Giang Mộng cũng thích vẽ tranh, lúc đầu đơn giản chỉ là tự học, sau khi tốt nghiệp cấp ba bắt đầu đi làm, cô vừa làm việc vừa đăng ký lớp học vẽ có hệ thống, sau đó còn tiếp xúc với bản vẽ cảm ứng, ngay cả công việc cô làm trước khi xuyên sách, đều có liên quan đến vẽ vời.

Giang Mộng bây giờ chắc chắn không có cách nào vẽ bản vẽ điện tử, dù sao cô cũng không mua nổi màn hình và bút cảm ứng, nhưng mà vẽ phác thảo hoặc chibi gì đó thì vẫn có thể.

Tốt nhất là bán được, nếu thực sự không bán được, thì coi như là giết thời gian.

Nói làm là làm, ngày hôm sau Giang Mộng đi ra ngoài, mua giấy phác thảo và bút chì thích hợp để vẽ về.

Trước khi vẽ Giang Mộng vẫn lo lắng bây giờ mình đã thay đổi thân thể, những kỹ thuật vẽ tranh trước kia có lẽ đều không thể dùng được nữa, nhưng lúc vẽ nét đầu tiên Giang Mộng đã yên tâm trở lại, bởi vì những nét vẽ hay nét đổ bóng đó giống như đã khắc trong máu và xương cốt của cô, khi cô cầm bút thì sẽ tự nhiên biết bước tiếp theo nên vẽ cái gì, nên vẽ như thế nào.

Có lẽ sức lực của tay có nặng nhẹ, cảm giác ở tay có chút xa lạ, nhưng Giang Mộng tin tưởng chỉ cần luyện tập nhiều hơn, cô chắn chắn có thể khôi phục trình độ hội họa trước khi xuyên sách.

Bức tranh đầu tiên Giang Mộng bán ra trong nhóm là một bức ảnh chân dung chibi vẽ tay của Hướng Lâm.

Ảnh tham chiếu chính là ảnh đại diện Weibo của Hướng Lâm.

Bức tranh của Giang Mộng rất đẹp, hơn nữa bởi vì cô ra giá cũng không cao, dùng với mục đích phi thương mại chỉ cần 60 tệ, cho nên gửi vào nhóm không bao lâu đã được người ta mua.

Đừng thấy chỉ có 60 tệ, so với bản thảo trước đó của Giang Mộng có thể nói là không đáng nhắc tới, nhưng đối với Giang Mộng hiện tại mà nói, rất có ý nghĩa, bởi vì điều này có nghĩa là cô có thể tự mình kiếm tiền. Mà có thể kiếm tiền, thì có sức mạnh.

Ít nhất sau này thật sự nếu không có ai lo cho, cô còn có thể ra đường bán tranh kiếm sống!

-

Một tuần sau Hướng Lâm trở về.

Anh trở về cũng không liên lạc trước với Giang Mộng, cho nên Giang Mộng cũng không biết hôm đó Hướng Lâm sẽ trở về.

Trùng hợp hơn là vào đêm trước khi Hướng Lâm trở về, Giang Mộng vì vẽ một bức chân dung sân khấu của Hướng Lâm, thức đến 4- 5 giờ sáng mới ngủ. Cho nên Giang Mộng vừa tỉnh ngủ, liền phát hiện Hướng Lâm ngồi trên bàn sách trong thư phòng, mà trên mặt bàn, đang bày những bức chân dung mà Giang Mộng "tăng ca" để vẽ trong khoảng thời gian này, còn bao gồm cả bức chân dung sân khấu đã vẽ được một nửa.

Giang Mộng: "..."

Bị bại lộ nhanh như vậy sao?

Hướng Lâm hiển nhiên thừa dịp cô ngủ đã lật xem đi xem lại vô số lần, nói thật ngay từ đầu anh vô cùng khiếp sợ, bởi vì anh không nghĩ tới Giang Mộng còn có thể vẽ, hơn nữa vẽ rất đẹp.

Bởi vì trước đó đã khiếp sợ, cho nên giờ phút này thấy Giang Mộng tỉnh, biểu cảm của anh cũng coi như là bình tĩnh.

Hướng Lâm: "Anh chỉ có một câu hỏi, phiền em giải thích cho anh."

Giang Mộng: "Cái gì?"

Hướng Lâm: "Tại sao em lại lén vẽ anh?"

Giang Mộng lộ ra vẻ mặt chân thành nhìn về phía Hướng Lâm, ý đồ lừa gạt cho qua: "Anh, nói ra anh có thể không tin, thật ra em là fan của anh. Em lén vẽ anh là bởi vì hoàn toàn bị khuất phục bởi sự quyến rũ của anh."

Hướng Lâm: "Vậy sao? Vậy em kể tên ba bài hát kinh điển của anh đi."

Giang Mộng: "..."

Hướng Lâm mỉm cười: "Có phải hơi làm khó em rồi phải không? Vậy thì em kể tên một bài hát chủ đề của nhóm bọn anh là được."

Giang Mộng: "..."

Hướng Lâm bị cô làm cho tức tới bật cười: "... Em thậm chí không thể nói ra một bài hát của anh, mà còn không biết xấu hổ nói mình là fan hâm mộ của anh? Thật ra anh vô cùng tò mò, làm thế nào mà em trở thành fan hâm mộ của anh vậy, và từ khi nào mà em bắt đầu trở thành fan hâm mộ của anh?"

Giang Mộng chớp chớp mắt: "Từ lúc em biết vẽ anh có thể bán lấy tiền."

Hướng Lâm: "...???"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro