Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi kết thúc chương trình mua sắm "điên cuồng", thì Hướng Lâm trở về phòng ngủ trưa, hơn nữa ngủ đến hơn 8 giờ tối mới tỉnh lại.

Giang Mộng lúc trước từng đọc qua trong sách, biết lúc riêng tư Hướng Lâm thật ra toàn ở nhà, cho nên đối với thói quen sống điên đảo ngày đêm này của anh cũng không hề thấy ngoài ý muốn, điều duy nhất cô quan tâm chính là, buổi tối ăn cái gì.

Thật ra vừa rồi thừa dịp Hướng Lâm đi ngủ, Giang Mộng đã ăn cái đùi gà còn sót lại lúc trưa, nhưng chỉ ăn một cái đùi gà cũng không đủ no a, hơn nữa hiện tại cô còn là một đứa bé, còn phải phát triển thân thể!

Vì vậy, sau khi Hướng Lâm bước ra khỏi phòng, cô không thể chờ đợi thêm mà hỏi Hướng Lâm: "Anh ơi, buổi tối chúng ta ăn gì?"

Hướng Lâm tiện tay mở một ngăn kéo tủ, từ bên trong rút ra một xấp phiếu gọi đồ ăn ngoài đưa cho cô: "Em muốn ăn cái gì thì tùy em, dù sao từ sau khi anh bước vào giới giải trí này, thì đã sống cuộc sống mỗi ngày đều ăn cỏ."

Giang Mộng: "..."

Sau đó Giang Mộng gọi cho mình một phần cơm nồi đá giá 18 tệ, sau đó lại dựa theo yêu cầu của Hướng Lâm gọi cho anh một phần cỏ... Không, một phần salad. Đừng có thấy Hướng Lâm ăn cỏ mà nghĩ nó rẻ, thật ra phần của Hướng Lâm đắt hơn Giang Mộng nhiều, thế mà lại tới 60 tệ.

Giang Mộng: "... Bây giờ salad đắt đến như vậy sao?"

Hướng Lâm mạnh miệng mà nói: "Anh đã phải ăn cỏ rồi đương nhiên phải ăn loại đắt một chút, bằng không thật sự là ngay cả gia súc cũng không bằng."

Hướng Lâm đã nói như vậy, Giang Mộng còn có thể nói gì nữa, chỉ có thể mua cho anh. Nhưng vấn đề là, tiền ăn tối vẫn do Giang Mộng trả, bao gồm cả phần cỏ đắt đỏ đó của Hướng Lâm.

Giang Mộng sâu sắc cảm thấy cứ tiếp tục như vậy thì có chút không ổn.

Tuy nói hiện tại cô quả thật có tiền, nhưng thứ nhất là cô không kiếm được tiền, thứ hai là Hướng Lâm xài tiền như nước, nhất là xài tiền của cô, vậy mà mắt cũng không chớp một cái, Giang Mộng cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng có ngày miệng ăn núi lở.

Bây giờ cô còn nhỏ như vậy, kiếm tiền nhất định là không thể thực hiện được, cho nên vẫn phải nghĩ cách tiết kiệm tiền mới được.

Cách tiết kiệm tiền thứ nhất, tự mình nấu cơm!

Vì vậy trong lúc ăn cơm, Giang Mộng rất nghiêm túc mà xin ý kiến của Hướng Lâm: "Anh ơi, chúng ta có thể mua một ít đồ dùng nhà bếp về tự nấu cơm không?"

Hướng Lâm khiếp sợ nhìn về phía Giang Mộng: "Em còn biết nấu cơm à?"

Giang Mộng đắc ý ưỡn ưỡn lồng ngực nhỏ: "Đúng vậy!"

Hướng Lâm vô cùng cảm thán nói: "Chiều cao cũng không cao hơn quầy bếp bao nhiêu, thế mà còn biết nấu cơm, giỏi nha!"

Giang Mộng: "... ???" Người trong giới giải trí các anh đều khen người như vậy sao?

Trước kia lúc Hướng Lâm sống một mình, anh không bao giờ nghĩ đến việc tự mình nấu cơm ăn, bởi vì anh là một người không biết nấu ăn điển hình. Nhưng mà nếu Giang Mộng đã chủ động đưa ra ý kiến, anh cũng không có ý phản đối, dù sao phòng bếp để trống, hơn nữa cũng không phải anh nấu.

Nhưng mà vì an toàn, sau khi ăn cơm xong anh cố ý dẫn Giang Mộng vào phòng bếp, sau đó bảo Giang Mộng ở trước mặt anh biểu diễn mở bếp gas, thuận tiện còn không biết từ góc nào trong nhà tìm ra một quả táo héo quắt, để Giang Mộng trực tiếp biểu diễn màn dùng dao cắt trái cây.

Tài nghệ nấu nướng của Giang Mộng ở trong thế giới thực cũng bình thường, bây giờ trở nên nhỏ hơn, sức lực trên tay không đủ, kỹ năng sử dụng dao không thể nói là kém cỏi, chỉ có thể nói là cực kỳ kém cỏi. Mặc dù quả táo héo quắt đó bị cô cắt thành kích thước khác nhau, nhưng dù gì cũng không cắt trúng tay.

Hơn nữa Giang Mộng đã cam đoan, nói sau khi nấu xong cơm nhất định sẽ dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp, cho nên sau khi từ phòng bếp đi ra, Hướng Lâm lại lên mạng đặt cho Giang Mộng một nồi cơm điện cùng một cái nồi xào, ngoài ra còn mua không ít gia vị cùng nguyên liệu nấu ăn.

Tiền đương nhiên vẫn là trừ của Giang Mộng, dù sao mấy thứ này đều là Giang Mộng muốn mua.

Giang Mộng cũng không có ý kiến gì, đã quen rồi.

Sau khi mua xong, Hướng Lâm đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng hơn: "Có muốn anh mua điện thoại cho em không? "

Tính chất công việc của Hướng Lâm khiến anh vô cùng bận rộn, giống như hai ngày nay là bởi vì vừa vặn ghi hình chương trình ở thành phố A, cho nên mới ngày nào cũng về nhà. Sau này bận rộn, mười ngày nửa tháng cũng chưa chắc có thể về nhà một chuyến, nếu không có điện thoại di động, cứ để Giang Mộng ở nhà một mình như vậy, Hướng Lâm thật ra cũng không yên tâm.

Giang Mộng hiển nhiên cũng cân nhắc đến điều này, cho nên chần chờ một lúc, cuối cùng mới hạ quyết tâm nói: "Mua một cái máy kiểu cũ 200 tệ đi, có thể gọi điện thoại là được."

Hướng Lâm: "..."

Điện thoại di động cuối cùng không mua, bởi vì Hướng Lâm đột nhiên nhớ ra chỗ mình còn có một chiếc điện thoại cũ lúc trước bị anh bỏ đi. Mặc dù là điện thoại di động cũ, nhưng tốt xấu gì cũng là một cái điện thoại thông minh, hơn nữa ngay cả thẻ sim cũng có sẵn, sạc điện là có thể sử dụng.

Phản ứng đầu tiên của Giang Mộng sau khi nhận lấy điện thoại di động không phải là mừng rỡ, mà là nghiêm túc hỏi Hướng Lâm: "Có tốn tiền không? Trong vòng 200 tệ thì có thể xem xét, hơn 200 tệ thì thôi, em không mua nổi."

Giang Mộng nghĩ thầm, Hướng Lâm là một ngôi sao lớn, cũng không đến mức thật sự bởi vì 200 tệ mà tính toán chi li với cô, nói không chừng anh còn vô cùng tức giận mà nói một câu: "200 tệ? Em đang xúc phạm ai vậy?"

Kết quả là Hướng Lâm trầm ngâm trong hai giây, nói: "200 không được, 250 đi! Con số này may mắn, vô cùng phù hợp với em."

Giang Mộng: "...???"

Sao hạng A bây giờ đều như vậy sao???

Giang Mộng cầm điện thoại cũ mà cô phải bỏ ra 250 tệ để mua , tâm trạng phức tạp trở về phòng mình, sau đó tranh thủ thời gian tắm rửa sạc điện thoại, sau đó vừa sạc vừa bắt đầu đăng nhập weibo.

Trong thế giới thực, cô đương nhiên cũng có Weibo, cho nên cô theo bản năng đăng nhập vào tài khoản cũ của mình. Hiển nhiên, tài khoản kia ở trong thế giới này không thể dùng được, cho nên Giang Mộng đành phải đăng ký cho mình một tài khoản mới.

Tên là "Tôi có một người anh trai".

Sau khi đăng ký xong, Giang Mộng trực tiếp đăng weibo chửi bới Hướng Lâm: "Tôi có một người anh trai, anh ấy là một người tốt, tôi rất biết ơn anh ấy. Nhưng không thể không nói, đôi khi anh ấy rất là chó. Chó đến mức nào? Chính là anh ấy đứng cùng với chó, tôi không thể phân biệt ai là anh trai tôi, ai là chó."

Sau khi đăng xong, Giang Mộng thỏa mãn mà đi ngủ.

Không thể không nói, chửi bới thật sự có thể làm tâm trạng người ta trở nên vui vẻ.

Tôi thích chửi bới - đây là suy nghĩ cuối cùng của Giang Mộng trước khi đi ngủ.

Cùng lúc đó, Hướng Lâm ở phòng bên cạnh vẫn đang lướt tin tức trên nhóm WeChat. Bảy thành viên Pole-star của bọn họ có một nhóm riêng, tên nhóm cực kỳ tục tĩu, được gọi là "Những người đàn ông đứng trên đỉnh hạng A".

Trong nhóm ngoài 7 thành viên Pole-star của họ, còn có người đại diện Tôn Diệp và 7 trợ lý cá nhân.

Hướng Lâm bình thường không trả lời tin nhắn ở trong nhóm, trừ khi nhóm nói về công việc. Đương nhiên cho dù Hướng Lâm không phát biểu, cũng không ảnh hưởng những người trong nhóm điên cuồng gửi tin nhắn.

Ví dụ như đêm nay, sau khi mọi người tán gẫu công việc xong, đề tài liền bất tri bất giác rẽ sang người Giang Mộng.

Đồng Hạo - người ở trong nhóm cũng có em gái hỏi Hướng Lâm: [Anh Lâm, em gái anh có phiền không?]

Hướng Lâm suy nghĩ một chút, trả lời: [Cũng tạm.]

Đồng Hạo còn rất cảm khái: [Vậy anh còn rất may mắn. Em nói cho anh biết em gái em rất phiền phức, chính là một đứa thích diễn sâu, hơn nữa lớn như vậy rồi mà buổi tối còn muốn em kể chuyện cho nó nghe, dỗ nó ngủ...]

Hướng Lâm: [Kể chuyện trước khi đi ngủ? Chỗ tôi có một tập đầy đủ các câu chuyện kinh dị.]

Đồng Hạo: [...]

Những người khác trong nhóm: [...]

Lúc trước còn rất đồng tình với Hướng Lâm, dù sao tự dưng lại có thêm một cô em gái lớn như vậy, nhưng hiện tại xem ra, rõ ràng càng đáng đồng tình hơn chính là cô em gái kia của Hướng Lâm mới đúng.

-

Ngày hôm sau Hướng Lâm đã xuất phát đi nơi khác làm việc, lúc mới đi còn có thể nhớ mà gọi điện thoại cho Giang Mộng, sau đó đoán chừng là do quá bận rộn, nên hoàn toàn không có thời gian để ý tới Giang Mộng.

Trong khoảng thời gian Hướng Lâm không ở nhà, Giang Mộng cũng không làm gì khác, chỉ bận rộn nhận hàng chuyển phát nhanh.

Lúc đầu đến đều là quần áo giày dép các loại, Giang Mộng thử hết một lượt, may mắn phát hiện đều rất vừa người, vì thế liền cắt bỏ mác, sau đó đem giặt rồi phơi lên.

Sau đó những thứ đồ ăn vặt nhập khẩu gì đó Giang Mộng không nỡ ăn, mà dùng một cái thùng carton đựng vào, chuẩn bị chờ Hướng Lâm trở về thì chia sẻ cùng với Hướng Lâm.

Thứ đến cuối cùng là nồi cơm điện, chảo xào và các loại gia vị mà Hướng Lâm mua cho cô.

Có mấy thứ này, Giang Mộng mới xem như chính thức tạm biệt kiếp sống gọi thức ăn ngoài, bắt đầu một ngày ba bữa tự nấu cơm. Không thể không nói tự nấu cơm đúng là tiết kiệm tiền hơn so với gọi đồ ăn bên ngoài, hơn nữa Giang Mộng chỉ có một mình, tự nấu cũng bớt việc.

Trong phòng sách của Hướng Lâm có máy tính, trước khi Hướng Lâm rời khỏi nhà, Giang Mộng đã hỏi ý kiến của anh, anh nói là có thể dùng. Cho nên mỗi ngày ăn no nhàn rỗi không có việc gì làm, Giang Mộng lại dùng máy tính của Hướng Lâm lên mạng.

Cô lên mạng cũng không phải để chơi game hay xem phim, mà là để tìm trường học.

Trong khoảng thời gian này cô đã nghiêm túc suy nghĩ qua, nếu cô thật sự ở lại thế giới này không thể trở về, vậy cô chắc chắn phải trở lại trường học. Dù sao bây giờ cô mới 10 tuổi, đứa trẻ ở độ tuổi này, không đi học thì có thể làm gì?

Hơn nữa trong đầu cô có ký ức của chủ cũ, cho nên cô biết chủ nhân ban đầu của thân thể này thật ra rất muốn tiếp tục đi học. Giang Mộng cảm thấy mình nếu đã chiếm dụng thân thể của chủ cũ, vậy cũng nên nghĩ cách thay chủ cũ hoàn thành một số nguyện vọng trong khả năng. Ví dụ như, thay chủ cũ đi đến trường để học.

Nhưng mà việc đi học này không gấp gáp được, dù sao thủ tục phải làm quá nhiều, hơn nữa học phí gì đó trước mắt đối với Giang Mộng mà nói cũng là một vấn đề, cho nên Giang Mộng hiện tại cũng chỉ có thể tìm hiểu hiểu rõ trước, cụ thể còn phải chờ Hướng Lâm trở về, bàn bạc với anh rồi mới đưa ra quyết định.

Hôm nay Giang Mộng ở nhà lướt mạng như thường lệ, điện thoại đột nhiên vang lên.

Điện thoại di động này của Giang Mộng từ sau khi mở máy, ngoại trừ lúc Hướng Lâm vừa rời khỏi nhà gọi điện thoại cho cô ra, cũng không có tiếng động nữa, cho nên cô theo bản năng mà cho rằng đây cũng là Hướng Lâm gọi cho cô.

Kết quả vừa kết nối, mới phát hiện lại là Giang Lập Dương.

Đoán chừng là Hướng Lâm gọi điện thoại cho Giang Lập Dương nói cho Giang Lập Dương biết chuyện của mình, dù sao Giang Mộng vừa nghe máy, Giang Lập Dương ở đầu dây bên kia đã hỏi cô luôn: "Bây giờ cô còn đang ở chỗ Hướng Lâm?"

Giang Mộng có thể gọi Hướng Lâm là anh rất tự nhiên, nhưng đối với Giang Lập Dương thì không gọi ba được, cho nên chỉ "Ừ" một tiếng xem như là trả lời.

Giọng điệu của Giang Lập Dương nghe có vẻ vô cùng không kiên nhẫn: "Cô không có việc gì chạy đến chỗ Hướng Lâm làm gì? Mẹ cô đâu? Tại sao cô ta không lo cho cô?"

Giang Mộng tức giận nói: "Vậy ông thì sao, vì sao ông không lo cho tôi? Con cũng không phải là do một mình bà ấy sinh ra. Bà ấy tốt xấu gì cũng lo cho tôi mười năm, còn ông thì sao, ông lo cho tôi được một ngày nào chưa? Ông đã bao giờ làm tròn trách nhiệm của một người cha ngày nào chưa?"

Giang Lập Dương hiển nhiên không nghĩ tới Giang Mộng còn có thể cãi lại, sửng sốt một chút mới tức giận quát lên: "Dựa vào cái gì mà muốn ta lo cho cô? Cũng không phải ta bảo mẹ cô sinh cô ra, cô ta đã được sự đồng ý của ta chưa mà sinh cô ra? Hơn nữa, lần trước chẳng phải ta đã bảo người đưa tiền cho cô rồi sao?"

Giang Mộng bị lời nói đầy lý lẽ này của Giang Lập Dương làm cho sợ ngây người. Trên đời này sao lại có một người ba vô sỉ, vô trách nhiệm như vậy chứ!

"Vậy theo cách nói này của ông, lúc trước hai người sinh tôi ra cũng không được tôi đồng ý, tôi bảo các người sinh tôi ra? Nếu ông không muốn sinh thì ông quản chính mình cho tốt vào!"

Giang Lập Dương: "..."

"Còn nữa, ông còn không biết xấu hổ mà nhắc đến tiền với tôi? Tôi nói cho ông biết vậy, chỉ có chút tiền lần trước ông đưa cho tôi, chờ đến ngày thất tuần* đầu tiên của ông tôi sẽ dựa theo số tiền kia mà đốt cho ông, ngay cả quỷ cũng sẽ chê ông nghèo đói!"

Giang Lập Dương: "...???"

*Thất tuần: là tuần đầu sau khi chết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro