Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hướng Lâm cuối cùng vẫn giữ Giang Mộng ở lại, cũng không phải anh thật sự vì chút tiền của Giang Mộng, mà đơn giản là bởi vì điện thoại của Giang Lập Dương vẫn không liên lạc được.

Hướng Lâm đã sớm biết Giang Lập Dương không đáng tin cậy, nhưng anh không nghĩ tới Giang Lập Dương lại không đáng tin cậy đến vậy. Không chỉ Giang Lập Dương không đáng tin cậy, mẹ ruột Liễu Miên của Giang Mộng cũng không tốt hơn Giang Lập Dương là bao, bởi vì dựa vào những gì Giang Mộng nói, mẹ ruột cô đã quyết định đưa Giang Mộng về quê. Hơn nữa Giang Mộng ra ngoài từ đêm qua cho đến bây giờ, nếu là ba mẹ bình thường chắc chắn đã sớm vội vàng báo cảnh sát, mẹ ruột của Giang Mộng đừng nói là báo cảnh sát, Hướng Lâm bảo Giang Mộng gọi điện thoại cho Liễu Miên trước mặt anh, Liễu Miên vừa nghe cô báo tên đã lập tức cúp điện thoại.

Cúp máy một cách nhanh nhẹn dứt khoát, giống như hơi chậm một chút Giang Mộng sẽ theo đường mạng mà trèo qua tìm bà ta vậy.

Chỉ có thể nói, có một số người thực sự không xứng đáng là ba mẹ!

Hướng Lâm không cách nào đưa Giang Mộng đến chỗ Giang Lập Dương và Liễu Miên, lại không thể đuổi đứa nhỏ như vậy ra ngoài để cô tự sinh tự diệt, cho nên đành phải miễn cưỡng mà giữ người ở lại.

Giang Mộng vừa nghe mình có thể ở lại, tảng đá lớn trong lòng trong nháy mắt liền buông xuống. Tuy rằng cô cũng biết tình hình như vậy chỉ là tạm thời, nói không chừng qua hai ngày nữa chờ Hướng Lâm liên lạc được với Giang Lập Dương thì sẽ tiễn cô đi, nhưng ít nhất trước mắt cô đã an toàn.

Còn về sau này? Chuyện sau này nói sau đi! Con người mà, quan trọng nhất chính là lo cho tốt hiện tại.

Con người một khi thả lỏng, sẽ phát hiện những thứ trước đây bị mình quên lãng. Ví dụ như lúc này, Giang Mộng mới phát giác mình đã đói đến mức có chút đau dạ dày.

Hướng Lâm không nhận ra cô có gì đó không đúng, ngược lại Tôn Diệp ân cần hỏi Giang Mộng một câu: "Em gái, em làm sao vậy, có phải chỗ nào không thoải mái không?"

Giang Mộng có chút ngượng ngùng: "... Em đói rồi."

Tuy rằng Tôn Diệp mới dẫn dắt Hướng Lâm một năm, nhưng anh ấy hiểu quá rõ Hướng Lâm lúc ở nhà tính tình thối tha như thế nào, cho nên vừa nghe Giang Mộng nói đói, căn bản không nghĩ tới tìm đồ ăn cho Giang Mộng ở nhà Hướng Lâm, mà trực tiếp lấy điện thoại di động ra bắt đầu gọi đồ ăn ngoài, vừa gọi vừa không quên ân cần mà tán gẫu với Giang Mộng: "Anh nhớ con nít bọn em bình thường đều thích ăn gà rán, khoai tây chiên đúng không? Vậy thì ăn cái này đi, gọi cho em thêm một ly coca nữa?"

Giang Mộng vừa định nói "thật ra em cũng không thích ăn gà rán khoai tây chiên cho lắm\", thì nghe Hướng Lâm ở bên cạnh giương mắt nhìn Tôn Diệp nói "Em cũng muốn ăn".

Thế là Giang Mộng đành lặng lẽ mà nuốt xuống lời từ chối đã đến bên miệng.

Chẳng phải là gà rán khoai tây chiên thôi sao, nếu Hướng Lâm thích, vậy thì ăn thôi.

Đồ ăn ngoài được đem đến rất nhanh.

Tổng cộng có hai phần.

Một phần là gà rán khoai tây chiên cùng với hai ly coca lớn, phần còn lại là một món hầm xanh lè. Món hầm này vừa nhìn đã biết là thanh đạm vô cùng, bởi vì bên trong ngoài bông cải xanh ra thì chính là măng tây, ngoài ra còn có cà chua và khoai tây, loại thịt duy nhất có thể nhìn thấy chính là vài miếng thịt tôm cắt nhỏ.

Tôn Diệp đem đĩa thức ăn hầm vừa nhìn đã biết vô cùng dinh dưỡng và khỏe mạnh đó đẩy đến trước mặt Hướng Lâm, cười nhẹ: "Đặc biệt mua cho em đấy, bên trong có bông cải xanh mà em thích ăn nhất, ăn cho nhiều vào~"

Hướng Lâm: "..."

Giang Mộng cũng có chút không đành lòng, nhưng cô biết làm nghệ sĩ thì quản lý vóc dáng cũng là một trong những công việc phải làm, nhất là ngôi sao thần tượng như Hướng Lâm, quản lý vóc dáng càng là ưu tiên hàng đầu, cho nên tuy cô có chút tội nghiệp Hướng Lâm, nhưng rốt cuộc vẫn không nói gì.

Điều duy nhất cô có thể làm, chính là yên lặng bưng phần khoai tây chiên và coca của mình đi đến chỗ cách Hướng Lâm xa một chút, sau đó yên lặng ăn.

So với Giang Mộng, Tôn Diệp rõ ràng không có nhân tính hơn nhiều. Anh ấy không chỉ ở trước mặt Hướng Lâm ăn một bữa thật ngon, hơn nữa lúc ăn còn cố ý đưa ra cảm nhận: "Ôi ôi, đùi gà này thật ngon..."

Hướng Lâm không thể nhịn được mà nhìn về phía Tôn Diệp nói một câu ngắn gọn súc tích: "Cút!"

Tôn Diệp hiển nhiên không phải là lần đầu tiên bị đuổi ra ngoài, lúc bưng coca rời đi còn không quên cười hì hì, quay đầu lại trêu chọc Giang Mộng: "Bé con, rảnh rỗi thì bảo anh trai em dẫn em đến công ty chơi nha!"

Trong miệng Giang Mộng còn đang gặm cánh gà không rảnh mà trả lời, đành phải gật đầu bừa một cái.

Lúc Tôn Diệp còn ở đây ít nhiều còn có thể điều hòa bầu không khí trong nhà, anh ấy vừa đi khỏi, cả căn phòng lần nữa trở nên an tĩnh trở lại. Giang Mộng nhìn bóng lưng Hướng Lâm đang vùi đầu gặm bông cải xanh, đột nhiên có chút đau lòng Hướng Lâm, cho nên trong thế giới ban đầu, anh chính là một người như vậy, yên lặng mà cô độc sống hết cuộc đời này sao?

Xem ra tiền cũng không phải vạn năng, dù sao có tiền như Hướng Lâm, cũng không có cách nào mua được niềm vui!

-

Nửa giờ sau, Giang Mộng tự mình nuốt câu nói vừa rồi trở về. Ai nói có tiền không thể mua được niềm vui? Niềm vui của người giàu có thực sự là... hạnh phúc quá đi!

Bởi vì Hướng Lâm trực tiếp ôm một cái laptop tới, nói muốn mua cho Giang Mộng một ít vật dụng cần thiết cho cuộc sống.

Suy nghĩ của Hướng Lâm cũng rất đơn giản, nơi này của anh chưa từng có khách đến, nhất là những cô bé ở độ tuổi như Giang Mộng, tuy rằng trong nhà không thiếu bàn chải đánh răng, khăn và dép lê dùng một lần, nhưng chắc chắn vẫn còn có không ít thứ cần phải mua thêm.

Anh là nghệ sĩ, thân phận đặc thù nên không thể tùy tiện dẫn Giang Mộng đi mua sắm ở cửa hàng, cho nên mua sắm trực tuyến chính là phương thức thuận tiện và nhanh chóng nhất.

Hướng Lâm đăng nhập vào tài khoản của mình, sau đó bắt đầu mua quần áo cho Giang Mộng.

"Em mặc quần áo size bao nhiêu?"

Giang Mộng yên lặng lấy cặp xách ra tìm một bộ quần áo cũ nhìn thoáng qua, sau đó nói: "130 là được rồi."

Hướng Lâm thuận miệng hỏi: "Em bao nhiêu tuổi?"

Giang Mộng: "Sắp 10 tuổi."

Hướng Lâm khiếp sợ nhìn cô một cái: "Em thế mà đã gần 10 tuổi? Anh tưởng em chỉ mới 8 hoặc 9 tuổi!"

Khó trách Hướng Lâm có suy nghĩ thế này, chủ yếu là vì Giang Mộng đi theo Liễu Miên bữa đói bữa no, chiều cao cân nặng đều không đạt tiêu chuẩn. Nói cô chỉ mới bảy tám tuổi thì Hướng Lâm còn tin. Làm thế nào mà 10 tuổi chỉ cao một mét ba? Hướng Lâm nhớ mình lúc 10 tuổi, chiều cao đã sắp tới một mét rưỡi.

Giang Mộng bị lời nói của Hướng Lâm kích thích, có chút không vui mà phản bác: "Em vẫn còn nhỏ, vẫn còn đang phát triển."

Hướng Lâm lịch sự mà mỉm cười: "Mong là vậy!"

Giang Mộng: "...???"

Là một người chuyên mua hàng online, Hướng Lâm nhanh chóng căn cứ vào kích cỡ của Giang Mộng để chọn hơn mười bộ quần áo của bé gái bỏ vào trong giỏ hàng, sau đó bảo Giang Mộng tự mình chọn một lần nữa. Giang Mộng tràn đầy vui sướng tiếp nhận laptop từ trong tay Hướng Lâm nhìn thoáng qua, sau đó liền khiếp sợ.

Cái quần legging màu hồng cánh sen này là có ý gì?

Còn có cái áo họa tiết hoa nhỏ màu đỏ tươi tay phồng này là gì đây?

Ngoài ra còn có quần và váy ren, váy lụa cùng màu macaron này nữa...

Giang Mộng: "..." Nhất thời tâm trạng có chút phức tạp.

Hướng Lâm cũng không cảm thấy thẩm mỹ của mình có vấn đề gì, dù sao cô bé mà, không phải đều thích loại quần áo hồng hồng có hoa cùng ren sao? Không có gì sai cả!

Nhưng thấy Giang Mộng rất lâu sau vẫn không nói lời nào, anh cũng nhìn ra Giang Mộng hẳn là không thích những bộ quần áo anh chọn.

Anh cũng không quá để ý, chỉ đứng dậy nói một câu: "Không sao, nếu em không thích những thứ này thì tự mình chọn mấy món, đợi lát nữa anh qua tính tiền là được."

Nhân lúc Hướng Lâm đi rót nước, Giang Mộng nhanh chóng chọn cho mình mấy cái áo hoodies và áo sơ mi, sau đó lại chọn một chiếc quần jeans, một chiếc quần nỉ, suy nghĩ một chút, cuối cùng lại dựa theo thẩm mỹ của Hướng Lâm mà chọn một cái váy công chúa.

Chờ Hướng Lâm uống nước xong trở lại, cô lập tức đưa laptop qua, cho Hướng Lâm xem quần áo mà cô chọn trúng. Kết quả Hướng Lâm ngay cả nhìn cũng không nhìn, trực tiếp nhấn nút mua hết sạch giỏ hàng.

Giang Mộng: "..." Đây là niềm vui khi có anh trai sao? Đột nhiên cảm nhận được rồi!

Sau khi mua quần áo xong, Hướng Lâm lại mua thêm giày cho Giang Mộng, cuối cùng còn mua cho Giang Mộng một đống đồ ăn vặt, hơn nữa còn là loại thực phẩm nhập khẩu vô cùng đắt tiền.

Giang Mộng ngồi bên cạnh Hướng Lâm, nhìn anh không chớp mắt mà mua cái này mua cái kia cho cô, không biết vì sao, đột nhiên có chút muốn khóc.

Thật ra trước khi xuyên vào quyển sách này, Giang Mộng ở trong thế giới hiện thực cũng rất bình thường. Ba mẹ cô ly dị từ khi cô còn rất nhỏ, sau đó nhanh chóng xây dựng một gia đình mới và có con mới. Tuy rằng ba mẹ Giang Mộng đều nói với Giang Mộng rằng ba mẹ vĩnh viễn yêu thương con, nhưng tinh lực của con người dù sao cũng có hạn, có cuộc sống mới đương nhiên sẽ không thể để ý đến Giang Mộng nữa. Hơn nữa trước tiên không kể đến thái độ của ba mẹ, ít nhất ba dượng và mẹ kế đều không thích Giang Mộng cho lắm. Ba dượng còn đỡ một chút, bề ngoài còn có thể giả vờ một chút, mẹ kế thì khác, mỗi lần Giang Mộng gọi điện thoại tìm ba xin học phí hoặc sinh hoạt phí, đều sẽ nghe được mẹ kế ở đầu dây bên kia mắng mỏ, có đôi khi thậm chí còn cãi nhau với ba Giang Mộng trước mặt Giang Mộng...

Cho nên từ sau khi Giang Mộng trưởng thành, cũng rất ít khi chủ động đến nhà ba mẹ.

Cũng chính là bởi vì như vậy, ban đầu sau khi biết mình không hiểu sao lại xuyên vào sách, ngoại trừ một chút kinh ngạc khủng hoảng, Giang Mộng thật ra cũng không đau lòng khổ sở. Buồn làm gì? Dù sao sống ở đâu cũng không khác nhau lắm.

Có lẽ là bởi vì bản thân từng trải qua quá nhiều khổ sở trong tình thân, cho nên sau khi xuyên sách, cho dù đối mặt với ba mẹ vô trách nhiệm như Liễu Miên và Giang Lập Dương, Giang Mộng cũng cảm thấy không có gì, rất bình thường.

Giang Mộng không sợ người khác đối xử với mình không tốt, cho dù là người thân có quan hệ huyết thống đối xử với mình không tốt, cô cũng không sợ, bởi vì cô đã quen.

Nhưng cô lại không chịu nổi việc người khác đối xử tối với chính mình.

Giống như Hướng Lâm bây giờ, cô cảm thấy không chịu nổi, muốn khóc.

Tuy rằng trên danh nghĩa Hướng Lâm là anh trai của cô, anh trai mua chút đồ cho em gái, trên lý thuyết cũng là chuyện nên làm, nhưng mà Hướng Lâm vốn có thể không cần làm như vậy. Hơn nữa Giang Mộng còn cảm thấy, mình dựa vào cái gì?

Ngay khi Giang Mộng cảm động đến rối tung rối mù, Hướng Lâm ở bên cạnh đột nhiên đóng máy tính lại, sau đó quay đầu nhìn cô nói: "Được rồi, mua xong rồi, tổng cộng là 1800 tệ, em chuẩn bị quẹt thẻ, chuyển khoản hay là trực tiếp đưa tiền mặt cho anh?"

"...???"

Quẹt thẻ?

Chuyển khoản?

Giang Mộng nghi ngờ mình nghe lầm: "... Cho nên ý của anh là, những thứ anh vừa mua đều do em trả tiền, đúng không?"

Hướng Lâm lộ ra vẻ mặt đương nhiên: "Nếu không thì sao?"

"..."

Giang Mộng âm thầm thở dài một hơi, nghiêm túc gọi Hướng Lâm một tiếng: "Anh."

Hướng Lâm: "Hả?"

Giang Mộng: "Sau này nếu có chuyện cần em tự trả tiền, phiền anh nói trước với em một tiếng, bởi vì em sẽ sợ."

Hướng Lâm khó hiểu nói: "Sợ? Sợ cái gì?"

Giang Mộng: "Em sợ bản thân em sẽ nhịn không được mà đại nghĩa diệt thân."

Hướng Lâm: "...???"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro