Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngươi không phải người ở đây sao?" – hắn nhìn nàng ánh mắt nghi hoặc vấn.

"Hỏi thừa, nếu ta là người ở đây việc gì phải hỏi ngươi" – nàng vừa nói vừa ngẩng đầu lên nhìn hắn ,giờ nàng mới để ý hắn nha, quả là một hảo soái ca ah~, mắt, mũi, miệng tất cả đều hoàn mỹ, nhưng sao trong ánh mắt đẹp đó lại lãnh huyết, vô tình như vậy.

(m.n thông cảm nha mình không biết miêu tả sao nên gộp lại, thông cảm nhé)

"Được lắm...đã vậy, ta sẽ không nói " – dám ngang nhiên nói chuyện với hắn như vậy thật, quả thật không biết sống chết là gì, thú vị, rất thú vị, bất giác khóe môi hắn khẽ cong lên rồi cũng nhanh biến mất.

"Hồ lô đường phèn ngũ gia bì" – nàng nhẩm nhẩm trong miệng rồi hai tay chắp lại làm dấu chỉ về phía hắn, ...sao lại không có tác dụng chứ, thật tức chết mà.Hắn không hiểu những gì nàng nói, nhưng nhìn hành động của nàng hắn thấy thật buồn cười, chằng hiểu nàng ta đang làm trò gì, giờ hắn mới chú ý tới nàng, làn da trắng nõn không tỳ vết, cặp mắt màu xanh ngọc bích thật thu hút lòng người, mũi cao nhỏ xinh, môi anh đào đỏ hồng tự nhiên, đúng là chỉ có thể dùng một từ mỹ để miêu tả nha.

"Ngươi làm gì mà nhìn ta chằm chằm vậy, mặt ta có dính gì sao?" – nàng thấy hắn cứ nhìn nàng, bất giác khó chịu

"Không...không có gì..." – hắn thấy thật xấu hổ ah~, bao nhiêu nữ nhân vây quanh hắn, hắn không thèm nhìn lấy nữa con mắt, vậy mà lại đương nhiên nhìn nữ nhân này như thế, thật không thể ngờ nữ nhân này lại có sức hút đối với hắn như vậy.

"Đây là năm 200, do Lục Thiên Ân hoàng đế nhiếp chính, còn nơi này là Thiên Long quốc" – nói xong hắn đứg dậy bước đi không đợi nàng trả lời

"Ngươi đi đâu vậy" – nàng thấy hắn đi, liền lên tiếng hỏi, nàng nhìn hắn, thầm ngĩ : ở đây nàng không quen biết ai, nếu hắn bỏ đi nàng biết phải làm sao, thiên long quốc là nơi quỷ quái nào đây ah~

"Ta có chuyện cần phải đi,..... có duyên sẽ gặp lại...." – hắn vừa nói vừa xa khuất dần, hắn ngĩ thật lạ sao hắn lại muốn gặp lại nàng chứ, có lẽ vì nàng thú vị mà thôi.Nàng chưa kịp nói thêm câu nào thì đã không thấy hắn đâu

"Áaaaaaaaaaaaaa ta phải làm gì đây" – nàng chán nản dậm chân rầm rầm dưới đất, thì bỗng có cái đầu trắng bạc phơ từ dưới đất chui lên cầm theo cây gậy nhìn nàng khẽ cúi đầu chào"Thất công chúa bớt giận" - là lão thổ địa công công ah~

"Thổ địa công công, sao vương mẫu ma ma lại đưa ta đến nơi này, không phải cho ta xuống trần sao, vì sao lại ở chỗ này" - nàng nghi hoặc nhìn lão thổ địa chất vấn.

"Công chúa chẳng qua là lúc xuống trần gian người đã bị rớt vào lỗ hỗng của thời gian nên bị cuốn xuống đây, người yên tâm Ngọc đế đang tìm cách đưa người trở về, tạm thời người cứ ở đây một thời gian" - thổ địa công công trấn an nàng nói

"Ta phải ở đây trong bao lâu, ta đã mất hết pháp thuật, làm sao tự bảo vệ mình đây" 

"Công chúa người hãy đeo chiếc vòng này vào, nó sẽ bảo vệ người, người cũng có thể dùng pháp thuật, nhưng người nên nhớ pháp thuật chỉ có tác dụng khi người gặp nguy hiểm thôi, còn bình thường sẽ không có tác dụng" - thổ địa đưa cho nàng cái vòng tay cung kính nói

"Tại sao bình thường lại không có tác dụng" - nàng xoay xoay chiếc vòng vấn

"Vì để tráng người đi gây chuyện, vương mẫu nương nương đã niệm thần chú vào chiếc vòng này" - thổ địa nghe nàng hỏi thế, liền giải thích.

"Ta biết rồi " - nàng gật đầu tỏ ý đã hiểu, sau đó đeo chiếc vòng vào tay

"À còn đây là người hầu lão mang đến để chăm sóc cho công chúa" - thổ địa vừa nói xong liền xuất hiện một tiểu cô nương xinh xắn 

"Ta không cần, ngươi mang về dùng đi" - nàng xua xua tay nói

"Công chúa, đây là ý chỉ của ngọc đế" - thổ địa cung kính cúi đầu nói

"Thôi được rồi, ta nhận" 

"Bây giờ lão sẽ đưa công chúa đến kinh thành"

"Được chúng ta đi"

Trong chớp nhoáng ba thân ảnh đã biến mất trong không trung

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro