Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại kinh thành

"Oa..oa...Nơi này thật là náo nhiệt ah~" - nàng hớn hở tung tăng chạy qua chạy lại, xem hết cái này đến cái kia, như chợt nhớ ra điều gì nàng quay qua hỏi

"'Ngươi tên là gì?" - nàng nhìn người bên cạnh mình mà mém nữa đã quên sự có mặt của người đó.

"Thưa công chúa, nô tỳ tên Linh nhi" - linh nhi nhìn nàng đáp

"Linh nhi, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi" - nàng nhìn linh nhi ánh mắt long lanh hỏi.

"Linh nhi năm nay 16 tuổi" - linh nhi nhìn nàng khó hiểu

"Ân, ngươi nhỏ hơn ta hai tuổi, từ giờ ngươi hãy gọi ta là tỷ tỷ, đừng gọi công chúa nữa" - nàng nắm tay linh nhi nói

"Linh nhi không dám" - khẽ cúi đầu

"Cứ coi như đây là lệnh của ta" - nàng buông tay linh nhi ra nhìn với ánh mắt chờ mong

"Ân, tỷ tỷ" - linh nhi nở một nụ cười

"Ta đói rồi, đi ăn thôi" - nói xong nàng liền kéo linh nhi vào một khách điếm gần đây.

Nàng và linh nhi vừa bước vào khách điếm liền thu hút ánh nhìn, khiến ai cũng phải ngoái lại nhìn, cả nam nhân lẫn nữ nhân, nam nhân thì nhìn với ánh mắt ngây dại, thèm thuồng, nữ nhân thì nhìn với ánh mắt ghen tỵ, căm phẫn. Không thèm để ý, nàng lựa một cái bàn còn trống ngồi xuống.

"Cho hỏi hai vị khách quan dùng gì?" - tiểu nhị sau một hồi ngây ngất cũng lấy lại tinh thần liền chạy vội tới hỏi nàng

"Cho ta mấy món ngon nhất ở đây" - nàng ngồi xuống nói

"Có ngay có ngay" - tên tiểu nhị vội vã rời đi

"Linh nhi, ăn xong chúng ta kiếm chỗ nào chơi đi" - mĩm cười nói

"Tỷ tỷ, người vẫn ham chơi như ngày nào, người cần học võ công để không bị ai ức hiếp, không nên ham chơi như thế..." - linh nhi nhìn nàng ánh mắt ôn nhu nói.

"Ta có pháp thuật mà, lẽ nào lại sợ bọn chúng, muội đừng quá lo" - nàng nói rồi chu mỏ lên nhìn linh nhi

"Tỷ tỷ pháp thuật của tỷ còn non lắm, cần học thêm võ công để tự vệ " - linh nhi nhìn nàng khẽ lắc đầu cười

"Ân, ta biết rồi"

Nàng đang suy ngĩ mông lung thì nghe có tiếng ồn ào, nàng nhìn về hướng đó thì thấy một tên công tử ăn mặc sang trọng bước vào, theo sau hắn là đám gia đinh hóng hắch không xem ai ra gì giống chủ tử của chúng

"Thiếu gia dùng gì ạ" - tiểu nhị thấy hắn bước vào liền vội vã chạy ra

"Mau đem trà ra đây, cút" - hắn quát rồi dơ chân đá tên tiểu nhị kia, hắn chính là thiếu gia con của tri phủ đai nhân ở huyện này, xem người như cỏ rác ai ai cũng căm ghét

"Vâng vâng" - tên tiểu nhị vội vàng chạy đi vì biết nếu đắc tội với hắn thì ngay cả cơm cũng không có mà ăn

"Lại là tên thiếu gia hóng hắch không xem ai ra gì đây mà, sao hắn lại vô đây chứ" -mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao, tuy nói rất nhỏ nhưng cũng đủ cho băng nhi nhà ta nge không lọt chữ nào, đúng lúc tiểu nhị đưa thức ăn tới chỗ nàng cũng là lúc tên thiếu gia đó bước lại gần nàng

"Không ngờ ở cái khách điếm nhỏ bé này, lại có hai vị cô nương xinh đẹp như thế, thôi thì hãy về làm thiếp của bổn thiếu gia đi" - hắn nói giọng bỡn cợt nhìn nàng và linh nhi còn đám gia đinh của hắn thì cười ầm lên, mọi người thì lắc đầu tội nghiệp cho hai nàng

"Nếu ngươi sủa ba tiếng gâu gâu gâu thì ta sẽ đồng ý làm thiếp của ngươi" - nàng nói rồi cười một cách mĩa mai, mọi người trong quán nghe vậy cũng cười theo

"Tiện nhân to gan, dám ra điều kiện với bổn thiếu gia, ta muốn ngươi là tiểu thiếp của ta ngươi dám không nghe sao" - hắn nhìn nàng tức giận, mắt long tròng đỏ vì tức giận (mình miêu tả dở lắm m.n thông cảm nhé )

"Ta vốn là không nghe đấy ngươi làm gì được ta" - nàng nhìn hắn ánh mắt thách thức

"Người đâu xông lên bắt con tiện nhân đó cho ta" - hắn chỉ tay về phía nàng ra lệnh, đám gia đinh của hắn vừa xông lên thì đã bị linh nhi đánh cho tã tơi nằm dưới đất ôm bụng kêu oai oái, hắn thấy gia đinh của mình nằm dưới đất thì liền ngĩ thầm đúng là một lũ vô dụng, nuôi các ngươi chỉ thêm phí gạo

"Tiểu...thư...tha...mạng" - hắn quay qua nhìn nàng quỳ xuống miệng lắp bắp run sợ nói

"Được thôi, bổn tiểu thư vốn là người nhân từ nên sẽ tha cho cái mạng chó nhà ngươi một con đường sống" - nàng cười ánh mắt có chứa tia nham hiểm

"Đa tạ tiểu thư" - nói xong hắn liền đứng dậy quay đầu bỏ đi

"Khoan đã, trước khi đi quỳ xuống sủa ba tiếng gâu gâu gâu cho ta"

Hắn nghe xong liền toát mồ hôi hột nhưng vẫn phải làm theo, vì hắn chưa muốn chết mọi người trong quán được một trận hả hê trong lòng, ai ai cũng nhìn nàng với ánh mắt khâm phục, ở đây ai mà không biết hắn dựa hơi tri huyện, ức hiếp dân lành, nào có ai dám chống đối hắn, chống đối với hắn chỉ có nước chết oan mà thôi, vậy mà nàng chỉ là một tiểu cô nương lại dám chống đối với hắn thật khiến người ta ngưỡng mộ mà

"Được rồi cút đi, đừng để bổn tiểu thư gặp lại ngươi nếu không đừng trách" - nàng vừa dứt lời thì đã không thấy bọn chúng đâu, nàng thầm ngĩ : chạy nhanh thật.

Ra khỏi khách điếm nàng và linh nhi lại tiếp tục lên đường

"Linh nhi ta thật không ngờ muội lại có võ công" - nàng nhìn linh nhi ánh mắt hâm mộ

"Chỉ là võ mèo cào thôi, nếu gặp phải cao thủ muội đánh không lại đâu, tỷ nên học võ công đi, muội sợ không bảo vệ được cho tỷ" - linh nhi nhìn nàng lo lắng

"Ân, ta biết rồi, nhưng ai sẽ là người dạy võ công cho ta chứ" - nàng nhìn linh nhi ngây ngô hỏi

"Chúng ta sẽ lên núi Thiên sơn bái sư học võ, nhưng muội nghe nói ông ta có tính tình cổ quái lắm, xưa giờ chỉ nhận một người làm đệ tử " - linh nhi nói mà trong lòng lo lắng không thôi, không biết tỷ tỷ của mình có được nhận làm đồ đệ không

"Cổ quái lắm sao ta muốn xem thử, chúng ta đi thôi" - nói rồi nàng kéo linh nhi đến một cửa tiệm, sau khi mua đầy đủ lương khô, ngựa và mấy thứ lặt vặt khác, nàng cùng linh nhi bắt đầu lên đường, trên đường đi nàng cứ líu lo như chim hót khiến linh nhi nhức hết cả đầu, cũng may sau ba ngày nghe nàng líu lo thì giờ cũng đã yên ắng

"Tới rồi, tới rồi" - nàng reo lên hí ha hí hửng như đứa trẻ được cho kẹo, trông thật đáng yêu. Linh nhi nhìn nàng lắc đầu, trong khi linh nhi đang lo lắng cho nàng thì nàng lại hồn nhiên vui chơi như không có chuyện gì. Trước mắt hai người hiện ra một vườn hoa anh đào nở rộ hai bên, ở giữa là cây cầu bắc qua núi thiên sơn, dưới là một con suối nhỏ với thật nhiều cánh hoa anh đào rơi xuống thật chẳng khác nào chốn bồng lai tiên cảnh, quả là non nước hữu tình

"Oa..oa.. đẹp quá, đẹp quá" - nàng đứng dang hai tay thả lõng cơ thể để hòa mình cùng gió hít thở không khí trong lành tươi mát này

"Tỷ tỷ chúng ta đi thôi" - thấy nàng có vẻ như không muốn rời khỏi nơi này, linh nhi liền lên tiếng

"Ân" - nàng cùng linh nhi lên nơi cư ngụ của quái lão đồng đó là một ngôi đình phía sau vườn hoa anh đào (vì tính cổ quái nên người ta gọi là quái lão đồng)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro