Chương 4.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tỷ tỷ người không phải tới đây học võ a" - linh nhi nghe nàng nói vậy liền hoảng hốt hỏi

"Tỷ đâu nói tỷ tới đây học võ" - nàng vẫn chu mỏ đáng yêu của nàng lên nói

"Vậy các ngươi tới đây có việc gì" - y nhanh chóng lấy lại vẻ lãnh băng nhìn nàng khiến nàng khẽ rùng mình

"Ta nghe nói quái lão đồng tính tình kỳ quái nên tới xem thôi, muốn ta bái sư còn lâu" - nàng lè lưỡi nhìn hắn như đang muốn chọc tức hắn, nhưng nàng đâu ngờ hành động đó của nàng càng làm hắn thêm say mê nàng, hắn càng muốn có được nàng, đời này hắn chỉ cần có nàng mà thôi

"Ai muốn tìm ta" - một lão ông tuổi đã cao nhưng tính tình thì lại giống một đứa trẻ nhưng vẫn toát lên vẻ uy nghiêm(ta tệ nhất phần miêu tả mọi người bỏ qua cho)

"Là ta quái lão đồng" -nàng nhìn quái lão đồng có chút giống quái gỡ thì thích thú

"Ngươi không đến để học võ vậy ngươi đến để làm gì" - quái lão đồng nhìn nàng dò xét, tư chất không tệ, thân thủ nhanh nhẹn, nếu học võ công sẽ là một cao thủ võ lâm, tính tình kiêu ngạo rất giống ta, biết bao nhiêu người muốn ta dạy võ công cho vậy mà nha đầu này lại ngang nhiên không thèm học võ công của ta, không muốn nhận ta làm sư phụ ta càng phải bắt ngươi nhận ta làm sư phụ, nha đầu cứ đợi đó.

"Ta đến là vì nó" - nói rồi nàng nhìn xuống tuyết nhi tay vuốt ve nó, thật ra thì nàng đang mượn lý do, nàng muốn làm đệ tử của quái lão đồng, nhưng biết tính lão quái gỡ nên nàng lấy lý do đến vì tuyết nhi, giờ lão đồng mới để ý trên tay nàng là con tuyết hồ trong truyền thuyết liền xem trọng nàng xem ra nha đầu này không phải dạng tầm thường.

"Nha đầu ngươi rất thú vị, ta thích nha đầu ngươi, ta sẽ dạy ngươi võ công chịu không" - lão công nhìn nàng ngĩ thầm nếu nha đầu này đồng ý ta sẽ có thêm một đồ đệ giỏi, biết đâu nó sẽ giỏi hơn ta lúc đó ta sẽ danh chấn thiên hạ

"Được thôi, nhưng ta có một điều kiện ta sẽ không gọi lão là sư phụ" - nàng thản nhiên trả lời mà không sợ lão không đồng ý, nàng biết chắc lão sẽ đáp ứng nhu cầu của nàng

"Được, ta chấp nhận, nha đầu ngươi tên gì" - lão không biết tại sao nha đầu này không chịu nhận lão làm sư phụ nhưng lão biết nếu bỏ qua cơ hội này lão sẽ ân hận

"Ta tên ngọc như băng, lão hãy gọi ta là tiểu thất" - nàng đáp với vẻ mặt đắc ý nàng đã đoán đúng, lão thấy tuyết nhi trong tay nàng thì ngĩ nàng không phải kẻ tầm thường cộng thêm việc nàng không muốn học võ công của lão khiến lão cảm thấy bị mất mặt vì xưa giờ chưa một ai không muốn học võ công của lão và nàng là người đầu tiên

"Còn người này" - lão chỉ tay về hướng linh nhi hỏi

"Tiểu nữ tên linh nhi" - linh nhi nghe lão hỏi liền cung kính trả lời

"Nha đầu, linh nhi đây là đại đệ tử của ta phong thiên vương" - lão chỉ tay về hướng y mĩm cười nói

"Lão già, sao không gọi tên ta, ta không phải nha đầu" - nàng nhìn lão tức giận nói

"Ha ha, nha đầu ngươi không chịu gọi ta là sư phụ thì ta cũng không gọi ngươi là tiểu thất, như vậy mới công bằng" - lão cười rồi quay đầu đi thẳng vào thiên sơn, để lại nàng với cục tức to đùng, lúc này y mới lên tiếng

"Băng nhi từ giờ hãy gọi ta là vương ca" - y nhìn nàng ánh mắt có chút ôn nhu, không còn lãnh băng như lúc nãy, khiến nàng hơi ngạc nhiên

"Không được gọi băng nhi, gọi ta tiểu thất, tên khó ưa" - từ lúc gặp y tới giờ nàng không có mấy thiện cảm với y, ánh mắt nàng nhìn y không mấy lương thiện khiến y thấy khó chịu trong lòng

"Được ta sẽ gọi nàng tiểu thất, nàng hãy gọi ta là vương ca" - y nhìn nàng dịu dàng nói, xưa giờ y chưa bao giờ dịu dàng như vậy với một nữ nhân nào, nàng là người đầu tiên và cũng sẽ là cuối cùng

"Hảo...vậy ta sẽ gọi ngươi là vương ca" - nàng không thích mấy nhưng vẫn gật đầu đồng ý

"Hảo.." - y bỗng mĩm cười nhìn nàng, một nụ cười đẹp đến độ người khác phải nín thở, nàng hơi bất ngờ về hành động này của hắn nhưng rồi cũng thôi không chú ý tới nữa

"Vương ca, ta mệt rồi muốn đi nghĩ" - nàng nhìn y ánh mắt mệt mỏi, đã ba ngày rồi nàng không ăn uống ra hồn, ngủ thì lại càng ít nên giờ trông rất thảm hại.

"Ân.. ta đưa nàng đi nghĩ ngơi, chắc nàng mệt lắm rồi, đi theo ta" - nói rồi hắn dẫn nàng tới một nơi tên Thiên cung, cách trang trí nơi đây rất đơn giản, thanh tao khiến cho người ta cảm thấy thật thoải mái.

"Nàng ngủ tạm phòng ta đi, sau khi dọn phòng cho nàng xong ta sẽ dẫn nàng tới" - hắn nhìn nàng có vẻ rất mệt mỏi liền đi ra ngoài đóng cửa phòng lại cho nàng nghĩ ngơi.

"Ngươi, dẫn linh nhi cô nương về phòng" - y cho hai tên gia đinh dẫn linh nhi về phòng, căn dặn chúng chuẩn bị một căn phòng khác thật đẹp và sạch sẽ rồi y cũng nhanh chóng quay về phòng.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro