Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Y tiến thẳng vào phòng thấy nàng đang say ngủ, y nhẹ nhàng đến bên nàng ngồi xuống, kéo chăn đắp cho nàng, tay vuốt lọn tóc còn vương trên khôn mặt nàng, nàng thật đẹp mùi hương thơm nhẹ trên người nàng thật khiến người ta thoải mái như quên đi hết muộn phiền
"Vương ca, sao ngươi lại ở đây" - đang ngủ thì nàng có cảm giác như ai đó đang nhìn nàng chằm chằm, cảm thấy khó chịu nàng liền mở mắt ra xem ai đã phá giấc ngủ của nàng thì thấy y, cái bản mặt đáng ghét đó làm nàng ngủ không ngon.

"Vì đây là phòng của ta" - y nhìn nàng chớp chớp mắt

"Hơ..phòng..ngươi..sao..ta..lại..ở..đây" - nàng đang nằm uốn ** nghe y nói liền ngồi bật dậy miệng chữ o mắt chữ a nhìn y, khiến y thấy thật tức cười

"Là ta đưa nàng vào đây" - y thấy nàng như vậy nên muốn đùa giỡn với nàng

"Bốop...đê..tiện" - nàng tưởng y có ý đồ xấu với nàng liền tát y một cái rồi bỏ chạy ra ngoài, y không hiểu sao mình bị ăn tát nhưng thấy nàng bỏ chạy ra ngoài y liền chạy theo

"Tiểu thất, nàng hiểu lầm ta rồi, ta không có ý đó" - y đuổi theo nàng, vừa đi vừa thanh minh

"Tỷ tỷ, người sao vậy" - linh nhi vừa bước ra khỏi phòng thì thấy nàng vừa đi vừa khóc liền đi tới hỏi, lúc này y cũng đã tới

"Tiểu thất, nàng hiểu lầm ta rồi" - y thấy nàng nước mắt rưng rưng khiến y nhói trong lòng, y chỉ muốn đùa xíu không ngờ lại thành ra như vậy

"Linh nhi, tên khó ưa này ăn hiếp ta" - nàng đứng phía sau linh nhi khóc nức nở chỉ tay về hướng y

"Ta không có, nàng nghe ta giải thích" - y lại gần cầm tay nàng kéo ra khỏi người linh nhi, y muốn nói chuyện với nàng nhưng nàng lại kéo tay linh nhi

"Công tử, nam nữ thụ thụ bất thân, xin công tử bõ tay tỷ tỷ ta ra" - linh nhi thấy vậy liền kéo nàng về phía linh nhi, che chở cho nàng

"Ta xin lỗi" - y bỏ nàng ra ánh mắt hối lỗi nhìn nàng, nhưng nàng làm lơ như không thấy, khiến y khó chịu trong người

"Linh nhi, ta đói" - nàng mè nheo với linh nhi, gương mặt cún con của nàng làm y thấy thương

"Ta dẫn nàng đi"

"Không cần" - nói rồi nàng kéo tay linh nhi đi bỏ mặc y ở đó đang khổ sở

"Không có gì ăn hết" - nàng lon ton vào bếp thấy không có gì ăn liền quay qua nhìn linh nhi nức nở

"Được rồi, tỷ ngồi đợi đi muội nấu tỷ ăn" - linh nhi nhìn nàng nức nở thì thấy buồn cười

"Để ta giúp muội" - nói rồi nàng phi thân vào bếp giúp linh nhi hì hà hì hục một hồi, không biết nàng giúp thế nào mà cả nhà bếp khói bay mù mịt, mặt nàng và mặt linh nhi thì dính đầy nhọ nhồi, mọi người tưởng cháy nhà, ai cũng cầm theo xô nước chạy về hướng nhà bếp, nàng và linh nhi vừa bước ra thì ào, một xô nước tạt vào mặt hai người, y đi tìm nàng thì thấy nhà bếp nhao nhao, đến gần thì thấy nàng và linh nhi mặt mày thì lem luốc, quần áo thì ướt sủng khiến y bật cười

"tỷ tỷ có sao không" - linh nhi nhìn nàng vừa cười vừa lau nhọ nồi dính trên mặt nàng
"Ta không sao, xin lỗi, ta chỉ muốn giúp..." - nàng nhìn linh nhi cúi đầu xin lỗi
"Tỷ không sao là được rồi" - linh nhi nhìn nàng cười
"Hai người mau đi thay đồ đi kẻo cảm lạnh"
"Ân.."

Y nhìn nàng và linh nhi đi rồi cho gia đinh dọn dẹp lại nhà bếp, căn dặn nhà bếp chuẩn bị thức ăn ngon cho nàng, nhìn bãi chiến trường nàng để lại y lắc đầu thở dài, không ngờ sức tàn phá của nàng lại ghê đến vậy, thật khiến y mở mang tầm mắt.

"Hồ lô đường phèn ngũ gia bì" - vừa bước chân vào phòng nàng đã làm phép, biến nàng trở lại như ban đầu, nàng đang định cùng tuyết nhi đi tìm lão già kia thì y đột nhiên gõ cửa phòng nàng

"Tiểu thất, ta mang thức ăn đến cho nàng" - y muốn giải thích với nàng, không muốn nàng hiểu lầm y, ghét y, nàng còn giận y nhưng vì cái bụng đang réo không thôi nên đành mở cửa cho y vào

"Chắc nàng đói lắm rồi, ăn đi" - y bưng khay thức ăn đặt lên bàn rồi ngồi xuống đối diện nàng
"Nhưng còn linh nhi" - nàng nhìn khay thức ăn trên bàn thì nuốt nước miếng ừng ực

"Ta đã sai người mang thức ăn cho linh nhi rồi, nàng yên tâm" - y thấy nàng không còn làm lơ y nữa thì thấy vui trong lòng

"Ân...vậy ngươi ăn cùng ta đi" - nàng nhìn y cười rồi nhìn khay thức ăn trên bàn ánh mắt sáng rực, y nghe nàng nói vậy thì mừng ra mặt vậy là nàng đã hết giận y

"Tiểu thất chuyện lúc nãy, ta xin lỗi, ta chỉ đùa tuyệt không có ý xúc phạm nàng" - y nhìn nàng thanh minh, thấy nàng không nói gì y nghĩ chắc nàng đã tha thứ cho y

"Tiểu thất từ giờ nàng gọi ta là ca được không" - y thật sự không thích nàng gọi y là ngươi, y muốn nàng gọi y thân thiết hơn

"Tại sao"- nàng trả lời nhưng mắt vẫn dán chặt vào thức ăn trên bàn như sợ có ai cướp vậy

"Ta không muốn nàng gọi ta xa lạ như vậy, dù gì ta và nàng cũng là sư huynh muội đồng môn" - y nhìn nàng ánh mắt mong chờ

"Ân.." - nàng thấy hắn nói cũng có lý nên gật đầu

"Vương ca, lão già đâu rồi, sao sáng giờ muội không thấy" - nàng ăn no rồi nên giờ mới ngẩng đầu lên nhìn y

"Sư phụ đang vận công sau núi, người nói khi nào muội dậy đưa muội đến đó" - y thấy nàng đã thay đổi cách xưng hô liền vui mừng không thôi

"Ân..vậy chúng ta đi thôi"

Nói rồi nàng cùng tuyết nhi và y lên núi, đi được một đoạn thì nàng than mệt vì xưa giờ nàng chỉ bay chứ không có đi, thấy nàng mệt y cùng nàng ngồi ngĩ bên con suối nhỏ, y lấy nước cho nàng uống rồi tiếp tục đi, đi thêm một đoạn liền tới nơi

"Sư phụ đệ tử đã dẫn nàng đến, đệ tử còn có việc, xin phép sư phụ" - y đến bên lão chắp tay lại cúi đầu cung kính, quay qua nhìn nàng một lúc rồi đi, y thật không nỡ xa nàng

"Ngươi đi đi...nha đầu ngươi lại đây" - lão vừa phất tay thì y liền biến mất, nàng cũng nhanh chóng lại gần lão

"Lão già ngày nào người cũng tới đây luyện công sao" - nàng nhìn lão hỏi

"Nha đầu, im lặng, ngồi xuống luyện công đi" - nói rồi lão bắt đầu luyện công

"Lão già ngươi chưa dạy ta, sao ta luyện công" - nàng nhìn lão rồi đưa mắt nhìn xung quanh, có cây, có núi, có nước quả là nơi rất thích hợp để luyện võ công, đặc biệt là có cả tiếng chim hót nữa...

"Lão già, ngươi có muốn ăn thịt nướng không" - nàng quay qua nhìn lão rồi nhìn mấy con chim đang hót trên cây cười hề hề

"Nha đầu ngươi định quậy phá gì nữa đây" - lão vừa vận công vừa hỏi nàng, tiếng cười của nàng làm lão nổi da gà

nàng nhẩm trong miệng câu thần chú ngay lập tức hiện ra một cây cung, nàng cầm cung tên lên chỉa về phía lũ chim đang hót mà bắn

"Vút...vèo...Áaa" - tiếng mũi tên bay lên rồi lao xuống trúng ngay chỗ ngồi của lão khiến lão hét lên

"Nha đầu, ngươi muốn ám sát ta" - lão nhìn nàng tức muốn phát điên

"Ách..ta chỉ muốn bắn mấy con chim kia thôi" - nàng nhìn lão đang tức muốn xì khói thì gượng cười cho qua chuyện, nàng dơ cung lên chuẩn bị bắn lần hai, nàng nghĩ thầm : lần này nhất định phải trúng, tuyết nhi thấy vậy liền nhảy lên người nàng cho chắc ăn

"Vút....Vèo....Áaaa" - mũi tên lại bay lên, lao xuống cắm ngay đầu lão khiến lão hét lên tập hai, do lão đang tập trung luyện công nên không chú ý có mũi tên lao xuống mình

"Nha đầu...ngươi.." - lão vận nội công xuống, rồi lao thẳng về hướng nàng

"Áaaa.." - lần này là nàng hét lên, cây cung và mũi tên cũng rớt hết xuống đất

"Nha đầu, ngươi biết vì ngươi mà ta chút nữa tẩu hỏa nhập ma không" - lão nhìn nàng tức giận nói

"Lão già ta không cố ý, ta xin lỗi, lão cũng chưa tẩu hỏa nhập ma mà, tha cho ta đi" - nàng nhìn lão ánh mắt hối lỗi, dơ tay lên rút mũi tên trên đầu lão

"Nha đầu ta bỏ qua lần này, tuyệt đối không có lần sau,ngươi lo mà học võ công đi, chỉ có ba tháng thôi đó, cầm cái này về đọc" - nói rồi lão dùng khinh công bay đi, vứt lại cho nàng một quyển sách

"Bộop...độc cô cửu kiếm" - nàng chụp quyển sách lão đưa cho, miệng lẩm nhẩm tên cuốn sách, sau nữa canh giờ nàng đã đọc xong, cất quyển sách, ôm tuyết nhi vào lòng bay thẳng về thiên cung


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro