Chương 6.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vậy ngươi có gì chứng minh tiểu tử đó là người hầu của ta" – hắn nói rồi tiêu soái bước ra khỏi thanh lâu, để lại Nguyệt Như đứng đó với cục tức to đùng, vừa ra tới cửa hắn gặp Nhiếp Phong cận vệ thân cận nhất của hắn, sát thủ số 1 trong cấm vệ quân

"Phong, người đâu" – hắn nhìn Nhiếp phong tỏ vẻ không hài lòng, giọng nói băng lãnh pha chút tức giận, chưa bao giờ Nhiếp phong ko hoàn thành nhiệm vụ hắn giao, vậy mà hôm nay chỉ có hai tên tiểu tử lại không bắt được là sao

"Thiếu gia, trên đường truy đuổi đã bị mất dấu vết nhưng lại tìm thấy cái vòng này" – Nhiếp phong đưa chiếc vòng phỉ thúy hình bông hoa mẫu đơn khắc chữ ngọc trên tay cho hắn, hắn thầm đánh giá đây quả là chiếc vòng độc nhất vô nhị, là 1 loại ngọc bích cực kì quý hiếm, ngọc có màu sắc trong suốt, hắn chưa từng thấy chiếc vòng ngọc phỉ thúy nào đẹp đến như vậy, màu xanh thẳm của nó như những đường vân mờ ảo như mây e là kiếm khắp kinh thành cũng không thể tìm được so với Lục Ngọc hoàng Gia chỉ sợ luc ngoc hoàng gia cũng không thể sánh bằng. Nhưng chẳng phải chiếc vòng này chỉ có nữ nhân mới đeo hay sao, tại sao tên tiểu tử đó lại có được vòng ngọc quý giá như vậy

"Điều tra xem ở thị trấn này ai họ ngọc" – hắn thấy chiếc vòng có khắc chữ ngọc liền nghĩ là họ của nàng nên cho người điều tra

Nàng và linh nhi đang dùng pháp thuật biến thân, đang bay thì bỗng rớt xuống đất

" HUỴCH.. ui da cái mông của ta"- nàng đứng dậy xoa cái mông đáng thương của nàng sao đang bay bỗng rớt xuống nhỉ

"Tỷ có sao không" – linh nhi lồm cồm bò dậy phủi quần áo cho nàng rồi phủi cho mình

"Ta không sao, Áaaaaaaaaa chiếc vòng của ta đâu mất rồi" – nàng dơ tay phủi quần áo thì thấy chiếc vòng mẫu đơn mà vương mẫu mama cho nàng đã biến mất liền hét lên, đó là lý do vì sao nàng đang bay mà bị rớt xuống đất

"Tỷ à hay chúng ta quay lại chỗ lúc nãy tìm đi" – linh nhi nhìn nàng nói

"Ân.." – nàng cùng linh nhi quay lại chỗ lúc nãy có người bám theo nàng (không ai khác chính là Nhiếp Phong) để tìm, nhưng tìm hoài vẫn không thấy

"Linh nhi, ta mệt rồi"

"Ân chúng ta lại đằng kia ngĩ ngơi"Nàng cùng linh nhi bước vào một khách điếm nhỏ ngồi nghĩ

"Cho hỏi khách quan dùng gì" – tên tiểu nhị nhanh chóng chạy lại hỏi

"Cho một ấm trà ngon và vài cái bánh ngọt" – nàng trả lời, đi bộ cả canh giờ tìm kiếm mà vẫn không thấy khiến nàng mệt và rất đói a

"Có ngay có ngay" – tên tiểu nhị vội vã rời đi

Cách bàn nàng không xa, một nam nhân thân vận lục y tà mị đang ngồi thưởng thức trà, hắn đang ngắm chiếc vòng mẫu đơn thì chiếc vòng bỗng phát sáng lạ kỳ, trông thật đẹp, chiếc vòng động đậy rồi bay thẳng về hướng nàng, hắn giật mình đứng dậy đi theo hướng chiếc vòng cuối cùng hắn thấy nàng, khiến hắn hơi bất ngờ

 "Ngươi.. thì ra ngươi ăn cắp chiếc vòng của ta" – nàng thấy chiếc vòng bay về liền vui mừng nhưng cũng không quên quay qua nhìn hắn trừng mắt nói

"Ngươi dám vu khống ta" – hắn nhìn nàng phát ra hàn khí băng lãnh khiến mọi người xung quanh phải khiếp sợ

"Vậy tại sao chiếc vòng của ta lại trong tay ngươi" – nàng nhìn hắn tức giận nói

"Ngươi còn dám hỏi nếu không phải tại ngươi ta đâu có gặp rắc rối, vòng của ngươi là ta nhặt được không nói tiếng đa tạ lại còn vu khống ta" – hắn nhìn nàng tức giận, hắn sao vậy nhỉ xưa giờ hắn không bao giờ giải thích với ai bất cứ việc gì tại sao lại giải thích với nàng, hắn thật sự không hiểu nổi mình a

"Ngươi.. chẳng phải ngươi thích Nguyệt Như cô nương sao, ta chẳng qua chỉ là tác hợp cho ngươi thôi" – nàng lè lưỡi chọc tức hắn.

"Ngươi..ngươi.." – hắn tức giận nhìn nàng, hắn bây giờ chỉ muốn một chưởng đánh chết nàng mà thôi

 "Không cải với ngươi nữa, ta đói rồi, ăn xong có sức cải với ngươi tiếp" – nàng đeo chiếc vòng vào tay rồi ngồi xuống ăn một cách ngon lành khiến hắn nhất thời bị đơ, hắn cũng ngồi xuống gần nàng nhưng chỉ thưởng thức trà mà thôi 

"Ngươi tên gì"

"Tiểu thất.."

 "Làm sao ngươi lại có chiếc vòng này" 

"Vươ..ng..là..là của hồi môn của phụ mẫu ta" 

"Ngươi họ ngọc.."

"Ngươi.. là đang tra khẩu cung ta.." – nàng đang ăn nghe hắn hỏi mà phát bực, có ai hỏi chuyện như hắn không chứ thật ăn cũng không ngon mà, mặt nàng nhăn nhó như khỉ nhìn hắn 

"Ta không có ý đó" – hắn thấy nàng như thế thì bật cười, hắn là đang cười sao, ô~ ô~ có phải hắn không đây, hắn thật điên mất rồi, bao nhiêu nữ nhân xinh đẹp hắn lại không có cảm giác mà lại có cảm giác với nàng (vì nàng đang nữ phẫn nam trang khiến hắn tưởng mình bị đoạn tụ) không lẽ hắn có sở thích kỳ lạ sao, không thể như thế hắn vừa suy nghĩ vừa lo sợ trong lòng

 "Cũng trễ rồi ta phải về thôi, tạm biệt" – nàng ăn no thì đứng dậy bước đi để lại hắn còn ngồi đó thẩn thờ suy nghĩ, nàng đi được một đoạn hắn mới hoàn hồn, hắn ngó xung quanh nhưng không thấy nàng, đang đứng dậy định bước đi thì hắn bị tiểu nhị trong quán giữ lại vì chưa trả tiền còn cho hắn là kẻ ăn quỵt, hắn bực mình vứt túi tiền vào mặt tiểu nhị rồi bước ra khỏi khách điếm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro