Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng vừa về đến thiên cung thì đã thấy lão già mặt hầm hầm nhìn nàng, nàng ngơ ngác ngó xung quanh thì thấy thật hỗn loạn đồ đạc lung tung chậu hoa thì bễ tanh bành... như bãi chiến trừơng

 "Lão già ông mới đánh nhau với ai hả?" – nàng ngây ngô hỏi

 "Lão già, lão già thật khó nghe gọi ta lão đầu đi" – lão bực tức nói (giận cá chém thớt đây mà)

"Lão đầu có chuyện gì xảy ra lúc ta đi vắng vậy"

 "Là ngươi, ..à không phải ngươi,.... mà không là ngươi"

 "Rốt cuộc là ai" – nàng nhìn lão khó hiểu, nghe lão nói mà nàng chóng cả mặt, lão hồ đồ rồi a

"Là con tuyết hồ của ngươi đó nha đầu"- lão hậm hực nhìn nàng

"Là tuyết nhi sao" – nàng nhìn xung quanh nhưng không thấy tuyết nhi đâu, nàng lắc đầu thở dài, phiền phức a

 "Được rồi, ta sẽ dọn dẹp lại" – nàng mặt mày ỉu xìu nhìn bãi chiến trường Tuyết Nhi gây ra nặng nề cất bước đi 

"Nhớ dọn sạch sẽ đó" – nói xong lão liền biến mất

 "Để muội giúp tỷ" – Linh Nhi chạy lại gần định giúp nàng thì nàng từ chối, Linh Nhi đành đi về phòng, nàng vừa dọn dẹp vừa nghĩ sẽ cho Tuyết Nhi một trận, nàng sắp xếp mọi thứ gần xong thì có một tiểu hài tử tầm ba bốn tuổi không biết từ đâu chui ra đá trái bóng mây bay về phía nàng làm đỗ hết mấy chậu bông nàng vừa sắp xếp lại, đã điên nay lại càng điên hơn, nàng quay qua nhìn tiểu hài tử không biết sống chết này là gì định cho nó một trận thì bị vẻ đẹp của tiểu hài tử này làm cho mê muội, thật xinh đẹp a, ánh mắt trong suốt không nhiễm bụi trần, màu mắt tím xinh đẹp mê ly thật đáng yêu đứa nhỏ, nhưng ngay sau một phút nàng đã thay đổi suy nghĩ, đứa nhỏ này thật không biết nghe lời a, nàng nói nó không được phá nữa thì nó lại càng phá, khiến nàng càng nỗi điên lên, được rồi muốn phá ư, nàng phá cùng nó luôn, thế là nàng và nó thi nhau xem ai phá hơn ai..

"Ca..tỷ ấy ăn hiếp đệ" – đang trổ tài phá phách xem ai giỏi hơn ai cùng nàng, thì đột nhiên thấy Thiên Vương, ca ca của nó, nó liền nhanh chân chạy tới ôm lấy ca ca của nó mà làm nũng, ca ca nó thương yêu nó nhất mà

"Ca.." – nàng nhất thời bị đơ

"Đệ đệ, ngươi lại gây chuyện sao" – y thấy nó làm nũng với y biết nó thế nào cũng gây chuyện mà, nó gây chuyện với ai cũng được miễn đừng gây chuyện với nàng là được, nhưng sao y thấy lạnh gáy quá nhỉ, y quay qua nhìn thì ôi~ thôi~, nàng đang nhìn y với ánh mắt hình viên đạn, y đã gây ra lỗi gì chứ

"Nó là đệ đệ của huynh sao? " – nàng nhìn y nói, từng lời từng chữ đều như muốn ăn tươi nuốt sống y, khiến y khẽ rùng mình

"Phải a..chắc không có chuyện gì chứ" – y nhìn nàng cười khổ

 "Huynh thân làm ca mà không dạy dỗ đệ đệ mình tốt, để nó đi gây chuyện...huynh nhìn đi, đều là do đệ đệ yêu quý của huynh gây ra đó" – nàng nhìn y bực bội nói rồi quay qua lườm nó

"Ta thay mặt đệ đệ mình xin lỗi muội, mong muội bỏ qua, ta sẽ dọn dẹp lại chỗ này" – y cầu hòa nhìn nàng mĩm cười ôn nhu, khiến cho đệ đệ của y ngốc si nhìn, có phải là ca ca của nó không đây @@

"Ca à, đệ không có lỗi" – nó vừa nói xong thì liền có hai cặp mắt đáng sợ nhìn nó, (đó là ca ca của nó và nàng) khiến nó ngậm miệng luôn 

"Thôi được rồi, muội bỏ qua lần này, vậy huynh nhanh chóng dọn dẹp đi nhé" – nói xong nàng nhanh chân bước về phòng, đi chơi cả ngày giờ nàng mới thấy mệt, nàng chỉ muốn ngâm mình trong nước nóng thôi, Linh Nhi thật hiểu ý nàng, vừa về đến phòng, nàng đã có nước nóng ngâm mình thật thoải mái a, đang ngâm mình trong nước nàng bỗng nhớ đến hắn, sao hắn nhìn quen quen thế nhỉ, hình như nàng đã gặp hắn rồi thì phải, nhưng sao nàng lại không nhớ ....mãi suy nghĩ mà nàng ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

"Tiểu thất...tiểu thất.." – y gọi nàng hai ba lần mà vẫn không thấy nàng trả lời nên quyết định bước vào phòng, vừa bước vào phòng thì sủng sốt đỏ mặt bước ra ngoài, nàng ngủ rồi ư, đi qua đi lại suy nghĩ một hồi y quyết định bước vào phòng, choàng tấm chăn lên người nàng, y bế nàng ra khỏi thùng nước, khẽ đặt nàng nằm lên giường, y ngồi xuống ngắm nhìn nàng, ngay cả lúc nàng ngủ trông cũng thật đẹp, tựa như thiên thần a.

"Ngủ ngon nhé" – y cúi xuống hôn nhẹ lên trán nàng mùi hương thơm nhẹ nhàng thanh khiết của nàng khiến y chỉ muốn ôm chầm lấy nàng mà thôi, nhưng không được, y không thể làm như thế nàng sẽ sợ a, sẽ chán ghét y, cho rằng y có ý đồ bất chính, y nhìn nàng một lúc rồi nhanh chóng bước ra khỏi phòng.

Sáng

"Hắt xì..hắt xì" – nàng vừa uốn éo dậy thì đã liên tục hất xì khiến nàng thật khó chịu a, nàng bị cảm rồi sao oa oa, đang định bước chân xuống dường thì nàng chợt nhớ hôm qua nàng đã ngủ quên trong lúc tắm mà, sao giờ nàng lại nằm trên dường..

"Áaaaaaaaaa...chuyện gì thế này " – nàng nhìn xuống tấm chăn liền hét lên, nàng không mặc đồ, sao lại như thế rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với nàng oa..oa sự trong trắng của nàng, ai đã bế nàng ra chứ, là ai, nàng ngẫm nghĩ một hồi rồi thốt lên a có thể là linh nhi, không đúng Linh Nhi sao có thể khỏe đến vậy bê nàng ra khỏi chỗ đó, oanh.. đầu nàng như muốn nổ tung ra, không nghĩ ngợi nhiều, nàng nhanh chóng mặc lại y phục, nàng không muốn ai nhìn thấy bộ dạng này của nàng, xấu hổ chết đi mất.

"Tỷ tỷ người dậy chưa Linh Nhi mang nước rửa mặt cho tỷ nè" – Linh Nhi vừa dậy liền mang chậu nước rửa mặt qua cho nàng. 

"Muội vào đi" – nàng nói rồi vuốt lại mái tóc. 

"Hôm qua tỷ ngủ ngon không" – Linh Nhi mở cửa bước vào, bưng chậu nước lại gần nàng nói.

"Linh nhi hôm qua muội... có tới tìm ta không" – nàng nhìn Linh Nhi như đang mong chờ điều gì đó

"Không có, à... hôm qua hình như có Thiên công tử tới tìm tỷ" – Linh Nhi vừa vắt khăn lau mặt cho nàng vừa nói

"Oanh.." – nàng nghe như có tiếng sét bên tai, làm sao bây giờ, sao nàng dám nhìn mặt y đây, y đã thấy hết rồi, xấu hổ quá, xấu hổ quá đi mất, nàng mặt mày méo xẹo nhìn Linh Nhi

"Tỷ sao vậy, có chuyện gì à" – Linh Nhi thấy nàng như vậy thì hơi lo lắng

"A..Tỷ.. không sao" – nàng gượng cười nhìn linh nhi, lau mặt xong nàng lại bàn trang điểm cho Linh Nhi làm tóc, hôm nay nàng phải học võ a, nên tóc nàng được cột búi cao lên rất gọn a, nàng lựa một bộ y phục màu trắng mặc vào rồi cùng Linh Nhi bước ra khỏi phòng.

"Linh Nhi, muội ở nhà trông chừng Tuyết Nhi giùm tỷ nha" – nàng quay qua nói với Linh Nhi rồi cất bước đi

"Ân ..tỷ đừng lo" – Linh Nhi nhìn nàng cười

"Nha đầu, ngươi đã đến" – lão đang luyện công nghe tiếng bước chân nàng liền lên tiếng, võ công của lão rất cao cường, chỉ cần nghe thôi cũng biết người đang đến là ai

 "Ân..ta đã đến" – nàng đáp

"Quyển sách ta đưa ngươi đã đọc chưa" – lão vừa luyện công vừa hỏi nàng

 "Ân..đã đọc"

"Nếu ngươi đã đọc rồi thì đưa cuốn sách cho ta, không thể để nó rơi vào tay kẻ xấu, nếu không sẽ gây nguy hại cho võ lâm" – lão nói

"Ân.............Áaaaaaaaa..." – nàng đưa tay vào trong túi áo lấy, nhưng không thấy đâu hết, liền hét lên 

"Bịch...Oanh..Ầm.." – lão vừa nghe nàng hét liền té xuống đất một cách thảm thương

"Ha ha lão đầu, ông làm sao thế" – nàng thấy lão té trong tư thế khó coi liền bật cười

"Nha đầu ngươi hét cái gì" – lão ngồi dậy lấy lại vẻ uy nghiêm hỏi nàng

"A..không có gì" – nàng dơ tay gãi đầu, lão mà biết nàng làm mất chắc chắn sẽ không tha cho nàng, trong 36 kế chuồn là kế hay nhất.

"Ta chợt nhớ ra có chuyện quan trọng, xin cáo từ" – nàng đưa tay lên vẫy vẫy lão, vừa chạy vừa nói với lại

"Nha đầu, sách của ta..." – lão còn chưa kịp nói xong đã không thấy nàng đâu, cách đó không xa có người đứng lặng nhìn, môi khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cườiNàng lại xuống núi, đi tìm hết chỗ này chỗ kia nhưng vẫn không thấy, vì mệt quá nàng ngồi nghĩ dưới một gốc cây, suy nghĩ một hồi, nàng chợt nhớ đến hắn, phải rồi có khi nào là hắn, là hắn đã lấy cuốn sách của nàng, chiếc vòng của nàng chẳng phải là hắn lấy sao, nàng phải tìm hắn đòi lại mới được, nhưng nàng biết tìm hắn ở đâu bây giờ, aaaaaaa nàng điên mất thôi.Nàng quay lại khách điếm hôm qua tìm hắn, ngồi đợi hoài cũng không thấy hắn tới, nàng đứng lên chuẩn bị đi thì đụng phải một cây cột khổng lồ, theo nàng là thế

"Ui da cái đầu của ta, sao lại có cái cây mọc giữa đường thế này" – nàng vừa ôm đầu vừa xuýt xoa, số nàng thật xui xẻo mà, bị mất sách phải lang thang ngoài này, giờ lại đụng phải một cái cây khổng lồ mọc giữa đường đi, hu hu số nàng thật hẩm hiu a

"Cái cây.." – hắn nhất thời bị sốck, nàng dám xem hắn là cái cây sao 

"Hơ...là ngươi" – nàng ngước mặt lên nhìn thì sững sốt, là hắn, rốt cuộc nàng đã tìm ra hắn, nàng vui mừng túm lấy tay hắn, vậy là nàng không phải lo nữa rồi 

"Ta đẹp đến vậy sao, đến nỗi không kìm lòng được thích ta, đúng là hạng nữ nhân tầm thường mà" – hắn nhìn nàng cười mỉa mai, nữ nhân cũng chỉ là nữ nhân, đều nhìn hắn với ánh mắt thèm thuồng như thế.

"Ngươi....trả sách lại cho ta, đồ ăn trộm" – nàng nghe hắn xúc phạm thế thì rất tức giận nhưng vì cuốn sách nàng nhịn a, nàng cố nén cơn giận xuống, lấy lại được sách, nàng sẽ cho hắn biết tay 

"Sách...ăn trộm"- hắn nghe nàng nói thế thì đần mặt ra, đường đường là hoàng đế một nước mà bị cho là ăn trộm sao, thật nực cười, hắn cái gì mà không có việc gì phải ăn trộm của nàng, trong khi đó lại là một cuốn sách không đáng giá một xu cơ chứ 

"Ngươi đừng giả điên nữa, trả sách lại cho ta" – nàng thấy hắn như thế thì càng tức, đã lấy trộm đồ của người ta còn tỏ vẻ không biết gì.

"Ngươi muốn gây sự chú ý của ta nên mới làm thế, đúng không" – ( a này bị tự kỷ nặng, jống a goo jun pyo nè) hắn nhìn nàng nở một nụ cười tà mị, khiến cho nàng lăng ngốc nhìn hắn 

"Ngươi... có vấn đề sao.." – nàng thấy hắn như thế thì không khỏi lắc đầu, mặc dù hắn đẹp thật, nhưng cũng không cần làm quá lên như thế 

"Nói... ngươi làm sao có chiếc vòng này." – hắn thấy chiếc vòng hoa mẫu đơn của nàng thì liền nắm chặt tay nàng hỏi 

"Nó vốn là của ta mà" – nàng khẽ nhăn mặt do hắn nắm tay quá chặt khiến nàng đau a.

"Của ngươi" – hắn như không tin vào tai mình hỏi lại thêm lần nữa cho chắc ăn, rõ ràng hôm qua là nam nhân sao giờ lại là nữ nhân, đầu hắn sắp điên rồi, sao cứ mãi nhớ về tên tiểu tử đó chứ, cũng vì nhớ tên tiểu tử đó hắn mới quay lại đây với hy vọng có thể thấy tên tiểu tử đó nhưng sao giờ lại là nữ nhi a, không lẽ nữ phẩn nam trang sao, không đúng, không đúng, loạn rồi loạn rồi 

"Phải a, ta và ca ca ta mỗi người một cái" – nàng nhớ ra mình đã nói hố nên liền nói lại, nguy hiểm quá, hắn mà biết nàng là nữ mà dám chơi hắn một vố chắc chắn sẽ không tha cho nàng a.

"Ca ca, ngươi có ca ca sao, mau dẫn ta tới gặp ca ca ngươi đi" – hắn nghe nàng nói vậy liền vui mừng trong lòng, hắn sắp được gặp tiểu tử đó, không đúng, sao hắn lại như vậy, sao hắn lại muốn gặp tiểu tử đó chứNàng thấy hắn hành động như vậy thì hơi bị sốck không phải chứ, hắn có cần phải hưng phấn đến thế không, thật không hiểu a, hay là hắn thích nàng rồi, nhưng sao lại thích nàng trong bộ dạng nam nhân chứ, không phải hắn bị đoạn tụ chứ, chậc chậc anh tuấn như hắn mà đoạn tụ thì chắc có mấy nàng sẽ chết lắm đây

"Ngươi muốn gặp ca ca ta" – nàng hỏi lại thêm lần nữa cho chắc a

"Phải" – hắn đáp

"Đưa sách lại cho ta, ta dẫn ngươi đi gặp ca ta" – nàng giơ tay ra chờ đợi hắn 

"Sách..sách gì" – hắn chẳng hiểu nàng đang nói gì chỉ là muốn gặp ca ca nàng thôi mà, có cần phiền phức vậy không 

"Chính là độc cô cửu kiếm trong giang hồ" – nàng nhìn hắn nói, tính qua mặt nàng sao, không có dễ a


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro