Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không ngờ khi nàng vừa dứt lời đã có mấy tên hắc y nhân từ đâu lao xuống đứng bao vây quanh nàng và hắn, nhưng kỳ lạ thay nàng không có tý gì là sợ sệt hoang mang, ngay cả cái nhíu mày cũng không có, khiến hắn rất ngạc nhiên hiếm có nữ nhân nào gặp tình huống này mà không chút sợ sệt

"Giao Độc Cô Cửu Kiếm ra, ta sẽ tha mạng cho hai ngươi" - một tên hắc y nhân bịt mặt nói, theo sau hắc y là bốn tên bịt mặt còn lại, xem ra là thuộc hạ của hắc y

"Nam nhân thối, mau đưa sách cho ta" - nàng dường như không thèm để ý lời tên hắc y nhân kia, vẫn ung dung nói chuyện với hắn, dường như xem tên hắc y nhân kia là không khí vậy, khiến tên hắc y nhân kia tức điên lên

"Nữ nhân thối dám ăn nói với ta vậy sao" - hắn cũng không vừa nói lại nàng, dám xúc phạm hắn chỉ có con đường tử mà thôi

"Hai ngươi đều thối như nhau, mau đưa sách cho ta, ta sẽ tha mạng cho, không thì đừng trách ta ra tay độc ác" - tên hắc y nhân kia dường như không nhẫn được nữa rồi lập tức hét lên

"Không đưa" - nàng và hắn cả hai đều không hẹn nhau mà cùng lên tiếng

"Không được nói theo ta" - đồng thanh tập hai, bốn mắt nhìn nhau chớp chớp*xoẹt..xoẹt* tia lửa điện

"Các ngươi...giết hết bọn chúng cho ta" - tên hắc y nhân đứng bên cạnh tức giận đỏ mặt, lập tức ra lệnh cho đám người kia ra tay, lời hắc y nhân vừa dứt thì đám thuộc hạ của hắc y liền động thủ.

Nhưng khi đám hắc y nhân kia chỉa mũi kiếm lao vào người nàng thì cả người nàng phát sáng thứ ánh sáng rất đẹp như bảy sắc cầu vồng, rồi không biết từ đâu xuất hiện một luồng gió cuốn theo những cánh hoa mẫu đơn vây quanh nàng, những cánh hoa này không rơi ngay xuống đất mà lại xoay quanh chân váy của nàng, cánh hoa mẫu đơn hồng phấn nhẹ nhàng quay quanh chân váy nàng như đang múa vậy thật là thần kỳ, thật là đẹp, nàng giờ đây chẳng khác nào trích tiên hạ phàm, khiến cho ai đó ngây người, tim đập mạnh như muốn vỡ ra.

Thứ ánh sách đẹp lung linh như bảy sắc cầu vồng đó khiến cho bọn hắc y nhân không tài nào đến gần nàng được chứ đừng nói gì chạm vào người nàng, còn về phía hắn khi bọn hắc y nhân vừa động thủ thì

"KENG" khi mũi kiếm kia gần chạm đến hắn thì đồng thời lại xuất hiện một thanh kiếm chắn ngang chặn lại, người xuất kiếm không ai khắc chính là Nhiếp Phong cận vệ của hắn, hai bên lao vào nhau so chiêu, nhìn vào cũng đủ biết cận vệ của hắn võ công cao hơn rất nhiều, nên chẳng mấy chốc đã đánh bại đám hắc y nhân kia, Nhiếp phong sau khi hoàn thành nhiệm vụ liền trở về đứng phía sau hắn

Nàng là ai - hắn nhanh chóng lấy lại ngạo khí nhìn nàng vấn

Là khắc tinh của ngươi...mau giao sách lại cho ta - nàng nhìn hắn lạnh nhạt nói, cái tên nam nhân thối này có quyển sách thôi mà không giao trả là sao, muốn gây rắc rối cho nàng ư, thật tức chết mà

Nàng tên gì - hắn dường như không thèm để ý lời nàng nói, vẫn thản nhiên hỏi nàng

Hồ lô đường phèn ngũ gia bì, biến - nàng đọc câu thần chú rồi chỉ tay về phía hắn, nàng thấy hắn không những không trả lại sách cho nàng còn ngang nhiên không xem lời nàng nói ra gì, nàng muốn cho hắn một trận nhưng không hiểu sao phép thuật của nàng lại không có tác dụng với hắn a, nàng thật chỉ muốn gọi thổ địa lên mà đánh cho một trận tả tơi mới được, còn hắn khi thấy nàng như thế thì liền nhớ tới một người, một người mà hắn từng nói "có duyên sẽ gặp lại" không lẽ người đó chính là nàng sao, hắn vốn không tin vào cái gọi là duyên phận nhưng có lẽ giờ đây hắn dường như đang tin vào điều đó

"Người đó...là nàng" - hắn muốn xem trực giác của hắn có đúng không a

"Người nào.. ngươi đang nói gì vậy....ngươi không trả sách lại cho ta, ta đi vậy" - nàng sắp phát điên vì hắn, không trả đã đành còn làm ngơ hỏi này hỏi nọ tức chết ta mà

"Nói ta biết nàng có phải người đó không, trả lời ta, ta sẽ đưa sách cho nàng" - chỉ cần nàng trả lời hắn nàng muốn gì hắn cũng cho nàng hết, chỉ là một quyển sách có là gì với hắn, nàng muốn bao nhiêu hắn cũng đáp ứng cho nàng

Nàng nhìn hắn rồi suy nghĩ một hồi lâu, hôm qua đúng là nàng có gặp hắn nhưng là trong bộ dạng nam nhân mà, làm sao hắn nhận ra được chứ

"Ta không nhớ đã từng gặp qua ngươi" - nàng muốn lấy sách lắm nhưng cũng không thể vì vậy mà lừa dối hắn a

Thật nàng không nhớ, vậy nàng có nhớ có người từng nói với nàng có duyên sẽ gặp lại - hắn nhìn nàng vấn, nàng thật quá đáng a, chưa có nữ nhân nào dám quên hắn nàng là người đầu tiên a, cũng chưa có nữ nhân nào có thể khiến hắn nhớ như nàng, vậy mà nàng ngang nhiên ngay cả một chút về hắn cũng không nhớ a, thật khiến hắn phát điên mà.

"Có duyên sẽ gặp lại.."- nàng ngẫm nghĩ vẻ mặt suy tư, có vẻ quen quen a, nhưng nàng vẫn chưa nhớ ra, rốt cuộc là đã gặp ở đâu nhỉ

Bỗng nhiên nàng a lên một tiếng

"Ngươi chính là tên khó ưa đó" - nàng nhìn hắn vấn, nàng nhớ không lầm thì lần đầu tiên gặp hắn, nàng đang ở trong một cái nơi thần không biết quỷ không hay, mà hắn thì lại ngang nhiên ăn hiếp nàng a

"Nàng đã nhớ" - hắn vui mừng khi nàng nhớ ra hắn, nhưng niềm vui mừng đó cũng nhanh chóng vụt mất trên khuôn mặt hắn, thay vào đó là khuôn mặt lạnh lùng đến đáng sợ, nàng gọi hắn là tên khó ưa sao, nàng ghét hắn sao, tất cả nữ nhân đều thích hắn, sao nàng có thể ghét hắn chứ, không thể chấp nhận được

"Ân..ta đã nhớ, mau đưa sách cho ta" - nàng dường như không quan tâm đến sắc mặt hắn đang dần biến đổi, vẫn ngây thơ chìa tay ra chờ đợi hắn đưa sách

"Đi theo ta" - hắn túm lấy tay nàng kéo đi

"Đi đâu" - nàng nhìn hắn vấn Muốn lấy sách thì im lặng đi theo ta - hắn lạnh lùng kéo nàng đi, nàng thấy hắn như vậy thì cũng im lặng theo sau không nói thêm lời nào, tay hắn to lớn ôm trọn lấy tay nàng nhỏ bé, thật mềm mại, thật ấm áp a

Cánh cửa to lớn từ từ được hé mở, một quang cảnh vĩ đại hiện ra trước mắt nàng.Một khoảng sân cực kỳ rộng lớn, nhìn thẳng về phía trước là một cung điện cực kỳ nguy nga, cực kỳ tráng lệ với vô số các tòa điện bên cạnh nối tiếp nhau, trải dài một khu vực rộng lớn, các bậc thang nhiều tầng nối nhau cao thật cao..

"wow to quá, rộng quá, lớn quá, không ngờ dưới này cũng có một nơi đẹp không kém nhà ta a" - nàng cười rồi nhìn xung quanh trầm trồ khen ngợi, tuy nó nguy nga, tráng lệ nhưng vẫn không bằng thiên giới của nàng a

"Nàng ngạc nhiên lắm hả" - hắn đang dương dương tự đắc, cuối cùng nàng cũng phải trầm trồ trước vẻ đẹp của hoàng cung, nơi mà hắn đang ngự trị

"Ta chỉ không ngờ dưới này cũng có một nơi nguy nga, tráng lệ như vậy thôi" - nàng nhìn hắn cười, nụ cười đẹp như ánh ban mai khiến một kẻ lạnh lùng như hắn, tàn khốc như hắn cũng phải ngây người.

"Dưới này.."? - hắn nhìn nàng tỏ vẻ khó hiểu

"Không có gì...đừng để ý" - nàng nhìn hắn nói rồi lại ngắm nhìn hoàng cung, hắn thấy nàng như thế cũng không nói gì nữa chỉ lặng lẽ theo nàng, nàng cứ đi mãi, đi mãi mà không biết đường ra, còn hắn cũng rất nhiệt tình đi theo nàng, đi mãi, đi mãi mà không dẫn nàng ra, hai người cứ đi như thế đến khi nàng mệt đi không nỗi nữa, hắn mới ngừng đi theo nàng

"Ngươi không biết đường sao" - nàng thở không ra hơi nhìn hắn nói, mặt nàng đỏ ửng lên vì nắng trông thật đáng yêu a

"Ta đương nhiên biết "- hắn nhìn nàng ung dung nói

"Vậy sao...ngươi...đi theo ta làm gì" - nàng vừa thở vừa nhìn hắn nói, kỳ lạ hắn cũng đi theo nàng mà sao nhìn hắn chẳng có chút gì là mệt vậy, hắn đúng là trâu mà @@

"Ta tưởng nàng biết đường, ta thấy nàng cứ đi một mạch như vậy..nên.." - hắn nhìn nàng nói, trông nàng bây giờ vừa buồn cười vừa đáng yêu a, thật khiến hắn muốn có nàng

"Ngươi...là đang trêu đùa ta" - nàng bực tức nhìn hắn, hắn là đang muốn đùa giỡn với nàng a, thật tức chết mà

"Haha" - hắn nhìn nàng cười như điên (trúng tà thì đúng hơn) hắn cố gắng nhịn cười nãy giờ, nhưng giờ hắn không nhịn được nữa a.

"Ngươi" - nàng tức điên lên phi thân lao vào người hắn đánh hắn vì tội dám chọc tức nàng, nhưng thật đáng tiếc khi nàng vừa lao đến thì không may trượt chân, cả người nàng theo đà lao vào người hắn cứ như thế nàng và hắn ngã xuống đất trong tư thế nàng thượng hắn hạ, môi chạm môi, một cảm giác thật mềm, thật ngọt, một nụ hôn bất ngờ...

Thân hình nàng dường như cứng đờ lại, mặt thì đỏ ửng lên vì xấu hổ a, sau vài giây thất thần, nàng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh đứng dậy phủi quần áo xoay mặt đi chỗ khác, thiên ạ! hôm qua là Vương ca, bây giờ là hắn, nàng chỉ muốn đào cái hố mà chui xuống thôi, mất mặt, mất mặt quá, hắn thấy nàng như thế thì cười thầm trong lòng nàng thật đáng yêu a, hắn muốn nàng là của hắn, của mình hắn mà thôi

"Dẫn ta ra khỏi đây ta phải đi về" - nàng nhìn hắn tức tối nói

"Nàng không muốn lấy sách nữa sao" - hắn nhìn nàng vấn

"Ngươi rốt cuộc có muốn trả hay không.. "- nàng nhìn hắn nói, nàng muốn về lắm nhưng nếu về mà không có sách chắc chắn sẽ bị lão đầu trách phạt a, dù gì sách cũng do nàng làm mất nàng phải có trách nhiệm tìm về

"Ngọ thiện cùng ta, ta sẽ đưa sách cho nàng" - hắn nhìn nàng nói rồi tiêu soái bước đi, nàng sau một lúc suy nghĩ cũng đi theo hắn

Tại ngự hoa viên

Cả vườn hoa thơm ngát bốn phía nhất thời khiến nàng thấy thật kinh hỷ, những đóa hoa trong vườn như đang đua nhau nở rộ khoe sắc, rung rinh theo gió, nàng như nổi bật lên giữa vườn hoa, một thân bạch y xinh đẹp càng tôn lên nét cao quý không nói lên lời, mị hoặc nhưng không tục, thanh lộ đến thuần khiết, khiến người ta như lạc vào trong đó, gần đó không xa có một cái đình bày biện đủ các món sơn hào hải vị đang chờ nàng, thật thơm, thật hấp dẫn a

" wow nhìn ngon quá a "- nàng ngồi xuống nhìn bàn thức ăn toàn sơn hào hải vị liền nhịn không được thốt lên, nhìn chúng nàng thấy thật đói bụng a

"Nàng ăn đi, muốn dùng thêm gì cứ nói "- hắn ngồi một bên nhìn nàng ăn, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác thật ấm áp, thật kỳ lạ

"Ngon quá, ngon quá..ta muốn bạch ngọc nãi trà (trà sữa)" - nàng vừa ăn vừa nhìn hắn nói, nàng có thói quen vừa ăn vừa uống a

" Ân.."- hắn kêu người làm rồi mang đến cho nàng, nàng sau khi ăn uống no say liền quay qua ngắm cảnh, cảnh đẹp như vậy không ngắm thì thật là uổng a

"Nàng có muốn ở lại đây với ta" - hắn nhìn nàng vấn, ánh mắt hiện lên tia mong chờ

"Ta không muốn, ngươi mau đưa sách cho ta đi, ta còn phải về" - nàng nhìn hắn nói, nàng đi từ sáng giờ chắc mọi người lo cho nàng lắm a

" Nhiếp Phong" - nhanh như gió một thân ảnh xuất hiện trước mặt hắn

" Thiếu gia "- Nhiếp Phong cúi người đưa cho hắn một cuốn sách, chính xác là cuốn sách mà nàng đang muốn a, hắn cầm lấy rồi đưa cho nàng

Nàng mĩm cười đưa tay nhận lấy cuốn sách, bay thẳng về núi Thiên Sơn

" Cho ta biết nàng tên gì" - hắn gọi với theo hỏi nàng

"Ta tên tiểu thất, có duyên sẽ gặp lại "- nàng nói vọng lại, nhìn hắn cười tinh ngịch

"Có duyên sẽ gặp lại "- hắn nói đi nói lại lời nàng vừa nói rồi cười vu vơ, khiến ai kia mém nữa là té xỉu xuống đất, thiếu gia lạnh lùng, tàn khốc của hắn đây sao @@


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro