Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*tạch*

*ầm*

Leo! Còn không mau dậy!”_âm thanh ồn ào này phát ra từ cô gái sỡ hữu đôi mắt lam to tròn phóng thẳng về phía tên tóc vàng đang quấn chặt mình trong chăn ngủ ngon lành.

Leo nhìn kẻ to gan dám phá giấc ngủ của anh, giọng lè nhè:

“Gì?”.

“Sữa chua của tôi đâu? Anh để vào tủ lạnh hả?”_cô hùng hổ.

“Ừm”.

“Tôi không tìm thấy”_Aquarius cứ mỗi sáng phải ăn một hủ nếu không sẽ cảm thấy bứt rứt và tìm người trút “bão”.

“Ừm”.

“Anh đã mua chưa?”_xem ra đã sắp tới giới hạn của cô.

“Ừm”.

*khò…khò…*

“Anh….”_núi lửa bùng nổ, Aquarius tiến đến dùng hết sức bình sinh giựt mạnh tấm chăn và

*Rầm*

Một khối thịt 80kg tiếp đất…95%, 5% còn lại là một bàn tay đang ngoắc ngoải giơ lên..

“AAA!’_Leo đứng phắt dậy, nhìn thẳng vào Aquarius, sát khí tỏa ra ngùn ngụt: “Cô điên à?”.

Cô nhìn chằm chằm anh, đôi chân mày thanh tú nhíu lại. Tại ai mà mới sáng sớm cô phải giả vờ vô lý chạy sang đây đòi…sữa chua. Nếu không phải anh tối qua cứ bần thần, suốt đường về chẳng nói lời nào thì cô đâu cần lo lắng vậy, thái độ này là sao chứ.

Aquarius mở to mắt nhìn Leo, dáng điệu thật oan uổng làm anh bất giác cảm thấy có lỗi.

“Tôi…”

Cô quay đi, chẳng thèm nghe lấy một lời. Không hiểu tức giận thế nào mà Aquarius cứ chân nam đá chân xiêu

Loang choạng

Hai tay quơ quào vào khoảng không trước mặt, nhắm tịt mắt lại, trong đầu cô lúc này chỉ hiện lên một chữ :

” Tiêu”

1s…2s…5s…

“Sao mãi không thấy đau nhỉ?”_cô thầm nghĩ. Cảm nhận tay mình như đang nắm vào một cái gì đó mềm mềm cứng cứng, cô hé mắt nhìn xuống.

“Nắm đủ chưa?”_Leo lên tiếng

Hóa ra trong lúc Aquarius loạng choạng Leo dang tay đỡ để tránh một khối thịt nữa…tiếp đất. Chỉ một cánh tay anh đã đỡ được toàn bộ cơ thể cô. Từng hơi thở của anh phả vào tai cô…ấm áp… mặt cô đỏ lên , trông đáng yêu vô cùng.

Vẻ ngượng ngùng của Aquarius làm Leo bất giác thích thú

Cô cũng biết ngượng sao?”_anh thầm nghĩ, khóe miệng nhếch lên tạo thành nụ cười vô cùng gian xảo, một ý nghĩ đen tối vụt qua nhưng ý định chưa kịp thực hiện thì

*Bụp*

“A. Cô làm gì thế?”_Leo khụy xuống nhăn nhó xoa xoa bàn chân vừa được Aquarius tặng cho một… cái đạp. 

“Mua sữa chua cho tôi”_nói đoạn cô bỏ đi tuy cố giả vờ như không có gì nhưng Aquarius đâu hay lúc này mặt cô chẳng khác nào hai quả cà chua chín mọng.

“Biết thế bổn Thái tử đã không giúp cô…”_Leo nhăn nhó lầm bầm, gương mặt chợt giãn ra _”…nhưng cũng đáng yêu”

Anh mỉm cười, hít một hơi thật sâu cho ngày mới

Thơm

Là hương thơm còn lưu lại của Aquarius …nhẹ nhàng….mùi hương của..aspirin.
…………..
……..
….
Đánh thức những người mạng hỏa lúc nào cũng là thử thách. Ở một nơi khác, vào cùng một thời điểm cũng đang diễn ra một cuộc chiến tương tự.

Chàng trai cao gầy mang chiếc kính cận trông vô cùng thư sinh đang tựa mình vào cửa chăm chú nhìn cô gái trong bộ pijama trắng nằm trên giường. Cô đang ngủ, rất say,và tư thế cũng rất….xấu nhưng gương mặt lại vô cùng thanh thản, có lẽ cô đã làm việc cả đêm qua. Những lúc thế này trông cô thật dịu dàng, trái ngược hẳn vẻ lí lắc ồn ào thường ngày .

Anh như sợ cô thức giấc, nhẹ nhàng tiến lại mép giường, ghé mặt vào sát cô và 

“AAAAAAAAAAAAAAAAAAA”

Âm thanh cỡ …150dB lập tức đánh thức người đang ngủ và….nhận nguyên cái gối vào mặt.

“Anh.. giết người không xài vũ khí!”_Aries nhăn mặt xoa xoa tai, ánh mắt mang hình viên đạn phóng thẳng vào chủ mưu phá rối giấc ngủ của cô.

Đáp lại cô là gương mặt ngây thơ…vô số tội.

“Hì hì…đi ăn nào, anh mời”.

Tên Virgo này thật biết cách chọc giận người khác. Đầu tiên là cho người ta leo cây, sau đó mất tích mấy ngày liền, tin nhắn điện thoại đều không nhận, bây giờ lại đến phá giấc ngủ của cô. Đã 3 năm nay, cứ thỉnh thoảng anh lại chơi cô một vố như thế. Cô cũng chẳng hỏi lí do vì có hỏi anh cũng chỉ cười lấy lệ rồi lảng qua chuyện khác.

“Em thật bê bối, chắc chỉ có anh mới đủ sức chăm sóc em suốt đời”_anh ngán ngẩm lắc đầu nhìn xung quanh rồi cúi xuống dọn dẹp. Cô bé này thật là…từ nhỏ đến lớn không hề thay đổi.

“Suốt đời?”_Aries mở to đôi mắt đen nhìn anh…chờ đợi.

“Anh…như anh trai, em gái”_cũng may là anh xoay lưng về phía cô nên vẻ bối rối này cô chẳng thể nào nhìn thấy.

Anh chạm tay vào một chiếc hộp, chưa kịp lên tiếng thì

“Tặng anh đấy! Em đi tắm”_cô nói mà không hề nhìn anh…nhẹ hẫng.

Là chiếc khăn choàng màu nâu. Anh đã từng nói với cô anh thích màu nâu vì đó là màu của đất chân thành, bình dị. Anh yêu cô nhưng chưa đủ để từ bỏ tất cả.

Trong gương là cô gái với từng giọt nước mắt hòa cùng tình cảm hơn mười lăm năm ....rơi xuống…vỡ tan.
………
…..

Cảnh tượng trước mắt thật khiến người ta cảm thấy kì cục. Là một chàng trai với mái tóc bạch kim đang nắm lấy tay người con trai khác ra sức…lắc, đôi mắt mở to hết cỡ nũng nịu:

Capriconus ơi…Capriconus à…xin cậu đấy, lần cuối đó!’’.

Người thanh niên tên Capriconus cũng…mở mắt to hết cỡ lạnh lùng buông môt tiếng:

“Không”.

“Cậu đã vô tình thì đừng trách tớ bất nghĩa’’_anh nhìn Capriconus, đôi mắt đanh lại, gian xảo.

“Mượn chiến mã của tớ không được, định cướp à Scorpio?”_Anh nhìn kẻ đang nài nỉ nãy giờ với ánh mắt đắc thắng, tên này tuy cũng mạnh nhưng chẳng phải đối thủ của anh.
Capriconus vừa dứt lời, miệng Scorpio khẽ nhếch lên và :

Cap tình yêu của em, xin anh trả xe lại cho em, đừng bán mà, em xin anh…”_Scorpio thảm thiết, ôm chặt lấy Capriconus… sờ soạng khắp người anh tìm chìa khóa, lâu lâu lại khẽ mỉm cười.

Mọi người xung quanh ai cũng ngoái nhìn lại, chỉ trỏ, lại còn:

“Đẹp trai thế mà gay à?”

“Bán cả xe của người tình sao?”

Capriconus vừa giận vừa ngượng, tên chết bầm dám phá hỏng hình tượng của anh biến anh thành kẻ xấu trong vở kịch của hắn.. Dù cố sức lôi ra nhưng Scorpio vẫn dính lấy anh như sam, nhất định không chịu buông tay. Hai người thanh niên cứ thế ôm nhau giữa đường, kẻ lôi người kéo.
Cuối cùng, trước “chất nhớt” của ScorpioCapriconus đành chịu thua, lôi chìa khóa ra. Chỉ chờ bấy nhiêu, Scorpio lập tức chộp lấy phóng xe đi mất chẳng kịp để “người tình” của anh dặn dò.
Capriconus đau lòng nhìn chiến mã của anh dần khuất bóng, thế là…lại phải sửa xe.
Nghe nói hôm đó đoạn đường kẹt xe gần cả tiếng đồng hồ.
…………
Đang lang thang vô định tưởng nhớ chiếc xe yêu quí, Capcorius chợt nhìn thấy một đám lộn xộn, 5 tên nhóc choai choai hình như đang định hội đồng một gã tóc vàng. 

“Ê, thằng chói lọi kia! Đụng trúng bạn tao làm nó gãy tay rồi kìa, tính bỏ di hả?”_một tên nhóc đầu xanh hung hăng lên tiếng , chỉ tay vào một tên nhóc khác đang quằn quại,than khóc dưới đất mà không có lấy môt giọt nước mắt.

Leo nhìn tên “gãy tay” rồi nhìn tên đang nói chuyện, ánh mắt sắc lạnh lướt qua đám còn lại, nơi khóe miệng nhếch lên nụ cười khinh miệt.

“Cười đểu hả mạy?”_cả đám loi nhoi lên như…mấy con giòi rồi lao vào hội đồng Leo.

Vẫn là cái nhếch miệng kiêu ngạo, anh lần lượt hạ từng tên một. Tên “gãy tay” thấy tình hình có vẻ bất lợi liền âm thầm lôi ra môt chai bia (không biết lôi đâu ra =.=) , tiến đến phía sau Leo, vung lên.

*Pặc*

Chai bia dừng lại, cách gáy Leo chưa đầy gang tay. Một bàn tay nắm chặt lấy cánh tay “bi gãy’ của tên nhóc, bẻ ngược về phía sau:

“Biến hay gãy thật?”_ngữ khí tuy điềm đạm nhưng mang sát khí cực lớn, chai bia rơi xuống đất, vỡ tung tóe.

“Em…em đi…tha…tha cho em”_tên “gãy tay” cố gắng liếc mắt nhìn kẻ đang không chế mình, mặt mũi tái xanh sợ hãi.

Cả đám nằm bẹp trên đường cũng lom com bò dậy, bỏ chạy tán loạn.

Người vừa ra tay giúp đỡ quan sát Leo từ đầu đến chân, không hề có một thương thân thủ rất tuyệt.và…chói thật. Ai đời lai mặc áo thun cam đã thế còn là cam dạ quang viền xanh chuối, tóc vàng, quần đỏ, giày cam nhưng kiểu đồ này anh lại thấy quen quen.

“Cậu khá lắm! Tôi thích cậu! Cậu…mua áo ở đâu thế?”_Anh tò mò hỏi, dường như chói lọi là modern mới.

Leo nhìn người đối diện mình với ánh mắt ngạc nhiên, nam nhân mà quan tâm tới y phục người khác sao đã thế còn nói thích anh_ “Bạn tôi tặng”.

“Tôi là Capcorinus. Câu là…”_xem ra anh rất có hứng thú với Leo.

“Bổn.. à… Leo”_ngập ngừng, tí nữa là anh lại nói nhầm. Leo vội vàng bỏ đi, anh còn nhiệm vụ với Aquarius.

Bổn À Leo, người dân tộc sao?”_Capcorius nhìn theo bóng Leo thắc mắ, trông anh lúc này chẳng khác tên ngốc.

Bất chợt như nhớ ra điều gì, Leo quay lại hướng về phía Capcorius mà hét lớn:

“NÀY! TÔI KHÔNG THÍCH ANH! TÔI KHÔNG GAY!”

Gay. Từ này thật có sức hu hút, lập tức hàng trăm ánh mắt đổ về Capriconus. Anh như hóa đá, gương mặt dần dần đỏ lên rồi chuyển thành…tím bầm. Đây đã là lần thứ hai trong ngày.
………
….
..
Một chiếc áo thun trắng đơn giản kết hợp áo khoác nhẹ màu hồng cùng quần sort và giày boot bệt làm tôn lên vẻ năng động nơi cô gái nhưng cũng không hề mất đi nét dịu dàng.

“Lên xe!”_một chiếc moto đột ngột ngừng lại trước mặt cô.

Cô nhìn người trước mặt mình, đôi mắt tím cố gắng nhìn thật kĩ, có vẻ rất quen nhưng nếu là anh ta thì sao lại đi moto và cái kiểu nói chuyện này..thật đáng ghét..

Như hiểu ý cô, anh mở kính nón bảo hiểm lên, nở nụ cười gian xảo, chỉ về phí những người đi sau cô:

“Xe anh mượn và nếu em không lên ngay sẽ có người khó chịu đấy!”

Chẳng còn cách nào khác cô đành lên xe và vịn vai anh.

“Không ôm à? Đừng hối hận nhá!”_nói rồi anh lập tức phóng xe lao đi như cố tình trêu chọc cô.

Nhưng cô cũng không phải tay vừa, dù đôi lúc có sợ hãi cô cũng chỉ …bấu chặt vai anh, tuyệt đối không ôm.

Thật cứng đầu”_anh thầm nghĩ và rồi một suy nghĩ thích thú lóe lên khi anh nhìn thấy khoảng trống giữa hai chiếc xe tải.

“ANH LÀM GÌ VẬY??”_ôm chặt lấy anh, hai mắt nhắm tịt lại, cô nói như hét.

“ANH SẼ BẢO VỆ EM”_anh cười thật tươi…nụ cười đắc thắng.

*bộp*

*keng….keng….*

*xẹttttttttt”.

Hai người luồn qua khe hở an toàn nhưng chiếc xe thật đáng thương. Hai kính xe gãy vỡ, nằm lăn lóc trên đường, mạn xe trầy một mảng lớn…tàn tạ.

Thật xin lỗi…Capriconus….”_anh thầm nghĩ_”…nhưng cũng đáng”.

Chiếc moto dừng lại bên một bãi biển vắng vẻ đúng lúc màn đêm vừa buông xuống. Anh dịu dàng dìu cô bước xuống, những hạt cát li ti mịn màng chảy qua kẽ chân mát rượi, sóng biển rì rào vỗ từng nhịp, từng cơn gió nhè nhẹ thổi qua, khung cảnh tuyệt đẹp.

Anh quì xuống…châm lửa, trong phút chốc cả hai người được bao bọc bởi một trái tim lửa đỏ rực, cháy bỏng. Đồng thời, ngoài khơi xa là con tàu với dòng chữa bằng đèn nhấp nháy:

“ANH YÊU EM”

Cô không phải là sắt đá nên cảm động dĩ nhiên là có chỉ là… những gì anh làm vẫn chưa đủ kéo cô ra khỏi vỏ ốc của chính mình. 

“Taurus! Lấy anh nhé!”_Scorpio lần này hoàn toàn nghiêm túc, không cười đùa, không trêu chọc, ánh mắt anh chân thành đầy hi vọng. 

Chợt Taurus lùi lại.

“Ây da, xem ra lần cuối cùng cũng thất bại”_Scorpio từ từ đứng dậy, nở nụ cười chua xót.

“Lần cuối?”_Taurus hoang mang nhìn anh, chính cô cũng không xác định được tình cảm của mình dành cho người đối diện

Bất ngờ Scorpio ôm lấy Taurus, anh đặt lên trán cô một nụ hôn, nhẹ nhàng mà nồng nàn:

“Một công ty Việt Nam mời anh sang làm tổng giám đốc.”.

“Anh…”_với cá tính của Taurus nhất định cô sẽ đẩy anh ra và tặng ngay một bạt tai nhưng lúc này cô chẳng thể nào làm điều đó, vòng tay người con trai này sao lại ấm áp và bình yên đến thế.

“Xin em, như thế này, chỉ một chút thôi”._Anh lên tiếng, cắt ngàng lời cô, tha thiết.

Khép đôi mi cong, cô tựa vào ngực anh. …phải..chỉ một chút thôi….

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro