Chương 4 : Sát thủ là nàng !
Hôm nay Hoàng đế Vạn Lịch mở yến tiệc linh đình ở Phúc Thượng đài . Mới sáng sớm , ta đã bị Tiểu Quế đánh thức.
Ta ngắm nghía cái tủ gỗ nhỏ đựng y phục . Nhiều bộ vẫn còn mới tinh , chứng tỏ chủ nhân chưa bao giờ động đến. Tiểu Quế có vẻ rất ngạc nhiên :
- Nương nương ! Trước đây , người đâu có để ý đến mấy thứ này !
- Thiên hạ còn có thể biến chuyển khôn lường , huống chi là con người ! - Ta cảm thán một câu .
- Người nói phải ạ.
Nàng bỗng kêu " A! " một tiếng .
- Ngươi sao thế?
- Nô tì ... không sao ... - Mặt nàng ta tái xanh lại còn cố chịu đựng . Ta lập tức bảo nàng nghỉ ngơi
- Nhưng nô tì còn phải chuẩn bị cho người đến dự tiệc nữa. Sao có thể...
- Đi đi - Ta đẩy nàng ra khỏi cửa - Ta tự lo được mà
Sau khi bảo đảm Tiểu Quế đã ở yên trong phòng , ta tiếp tục công việc . Ta nhìn một lúc , cuối cùng cũng quyết định lấy ra một bộ màu trắng thêu hoa . Vải lụa thượng hạng sáng bóng . Chất liệu mềm mại . Mặc vào liền thấy vô cùng vừa vặn , nhẹ nhàng. Chuẩn bị xong y phục , ta tự tay vấn tóc. Mái tóc của Tiêu Mĩ nhân vừa dài vừa óng mượt nên ta thả xõa , đồng thời , cài một chiếc thoa vàng điểm ngọc bích lên.
Trên đường đến Phúc Thượng đài , ta đi ngang qua vườn Đào . Mùa xuân , hoa đào nở rộ . Gió khẽ thổi qua , cánh hoa bay rợp trời . Ta hứng thú xoay mấy vòng giữa những cánh đào rơi . Ta không ngờ y phục này khi xòe rộng lại thướt tha như vậy.
- Nàng...! Tiêu Dương
Ai vô duyên vô cớ phá vỡ khoảnh khắc tươi đẹp này thế ! Ta lâu lắm mới được tự tại.
Ồ ! Thì ra là một nam nhân . Y mặc long bào, tư thế oai phong lẫm liệt . Ta nhanh trí cúi người :
- Thần thiếp tham kiến Đại vương !
- Nàng vẫn như xưa ... - Giọng nói y cất lên thân thiết , ấm áp .
- Thiếp luôn luôn giữ gìn bản thân trong sạch , không cầu vinh hoa phú quý , không cầu phù hoa diễm lệ . Chỉ cần có thể làm một bông bạch liên thanh khiết tỏa hương ...- Câu này ta nghe Lý Tiệp dư ở tập 29 đã nói . Nhưng đến đoạn này ta quên mất rồi T___T . Đành cúi người lần nữa , hạ giọng : Thần thiếp thất thố . Xin Hoàng thượng thứ tội !
- Nàng cho như vậy là thanh cao ? Năm xưa nàng cũng nói những lời đó với Bổn vương , còn mặc áo tang cha nàng đi khắp nơi trong cung , trẫm phạt nàng nửa năm ở Tùng Trúc viện , nàng vẫn chưa biết tội sao?
Ồ ! Thì ra chiếc áo này là ... áo tang của Giảng Tiêu Dực đại nhân ! Lời nói của ta bất quá cũng chỉ học tập Lý Tiệp dư ... Làm sao trách ta được ! Có trách Ngài hãy trách đạo diễn , biên kịch , ... phim !
Ta liền dịu dàng cười :
- Mặc y phục trắng đâu nhất thiết là áo tang! Huống chi thần thiếp còn cài một thoa bích ngọc ...
Huống hồ ở thời đại ta sống , màu trắng còn là màu của váy cưới !!!
- Nàng đừng ngụy biện ! - Y lạnh nhạt nói :- Người đâu , tiễn Nương nương về Tùng Trúc viện. Hôm nay , nàng không cần đến Phúc Thượng đài nữa
Về sau ta mới biết , cách của ta chỉ dùng được vào ngày thường . Hôm đó không may lại rơi vào ngày giỗ của Giáng Tiêu Đại nhân ,haizzzzz ! Coi như số ta xui xẻo.
...
Những ngày tiếp theo trôi qua nhàm chán . Tên hoàng thượng độc ác đó sai người giam lỏng ta. Ngoài đồ ăn và than củi , ta còn bị cắt bổng lộc 3 năm . Những 3 năm ! Cuộc sống của ta không khác gì ở tù :(( . Giờ đây ta mới ngộ ra một chân lí : Trong Hậu cung tàn khốc này , nữ nhân không có được sự sủng ái của Hoàng đế thật khó mà sống tốt .
Nhưng chuyện này cũng chỉ dừng lại ở ngày thứ hai ! Đúng thế , chỉ cần Tiêu A Sảnh còn hơi thở , các người đừng mong mà giam chân được ta
Ta nhờ Tiểu Quế làm cho một bộ wig ( tóc giả ) đen bóng . Một chiếc áo trắng . Một ít máu gà ...Nửa đêm canh ba , Tiểu Quế và ta hành động ... Sau đó ta mới biết : Nàng là một sát thủ võ công cực phẩm !!!
- Ngươi nghe thấy tiếng gì không? - tên lính canh Mộc hỏi . Tên Phong trả lời :
- Tiếng gì
U....u....u
- Ngươi đừng có dọa ta - Tên Phong rút kiếm
- Ta đâu có dọa nạt gì ngươi? Có ngươi thần hồn nát thần tính thôi .
U,,,u,,,,u
- Hình như có ... MA
- Im mồm ! Hậu cung này lấy đâu ra ma quỷ
- Ngươi không nhớ năm xưa , Lý Phu nhân đã tự vẫn ở đây à?
Ta và Tiểu Quế suýt thì cười ngất ra đấy.
- Trả mạng cho ta... !
- Trả mạng cho ta... !
Tiểu Quế dùng thuật khinh công bay lên cao.
- Tránh ... tránh xa bọn ta ra !
Tiểu Quế chỉ dùng hai dải lụa trắng mỏng manh đã đoạt được kiếm của bọn chúng . Động tác của nàng dứt khoát như đã thành thục từ rất lâu.
Phong và Hỏa sợ hãi vừa chạy vừa hét lên kinh hãi : Có ma ! Cứu chúng tôi với !
Ta lập tức phục kích bọn chúng ở trước mặt khiến cả hai tiến thoái lưỡng nan .
- Ha ha ha ha !- Ta cất tiếng cười man rợ nhất học được từ mấy phim kinh dị
- Ngươi là ai?
- Lý phu nhân ! - Nói xong, ta nhe hàm răng giả đầy máu ra.
Tên Hỏa đột nhiên mở trừng mắt :
- Hoàng hậu Nương nương giá đáo !
Nhân lúc ta quay lại , Hỏa và Phong đã chạy vụt mất. Thì ra hắn muốn đánh lạc hướng ta .
Tiểu Quế tháo chiếc mặt nạ máu ( gà ) , tiến lại gần ta đang ngơ ngơ ngácngác:
- Người để bọn chúng tuột mất , chuyện này đến tai kẻ khác thì hậu quả khôn lường
- Vậy chẳng lẽ chúng ta bắt giữ họ?
- Phải thủ tiêu ! - Tiểu Quế lạnh lùng nói
Bây giờ , ta còn sợ con người đứng trước mặt mình hơn cả những nguy hiểm đang ẩn nấp trong bóng đêm mờ mịt huyền ảo kia !
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro