Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      Xe dừng lại trước một khu Trung tâm thương mại lớn, Tiêu Nguyệt khẽ cảm thán, đã bao lâu rồi cô không đi mua sắm nhỉ? Có lẽ là rất lâu rồi đi, bởi vì nếu cô xuất đầu lộ diện, rất có khả năng bị bắt giữ, nên đồ của cô toàn là người khác mua, bản thân cô cũng không quá để ý việc ăn mặc. Không phải là cô không biết làm đẹp, mà là cô cần phải làm rất nhiều nhiệm vụ dài hạn, chủ yếu là mặc đồ bảo hộ chống đạn, đồ dành riêng cho sát thủ. Cô vào một cửa hàng thời trang khá lớn, nhân viên khi thấy cô thì rất chuyên nghiệp mà mỉm cười, bắt đầu giới thiệu cho cô những bộ quần áo phù hợp với lứa tuổi. Tiêu Nguyệt cảm thấy vừa ý với những chiếc áo sơ mi trắng ở đây, đường viền rất tinh tế, cô chọn 5 cái giống nhau, sau đó nhân viên tiếp tục giới thiệu cho cô, sau đó cô liền mua một chiếc áo crop top và quần jeans cùng một chiếc váy kẻ caro rất xinh xắn, cô mang tất cả đồ ra chuẩn bị thanh toán, bỗng nhiên một người đâm sầm vào cô khiến Tiêu Nguyệt hơi chao đảo. Cô đứng vững, sau đó nhìn xuống dưới đất thì thấy một cô gái mặc chiếc đầm tiểu thư màu trắng thanh thoát đang ngã dưới đất, cô hơi nhíu mày, định không quan tâm mà đi thì một chất giọng ngọt ngào vang lên:
“ Thật xin lỗi, là mình không nhìn đường…”
Tiêu Nguyệt quay người lại, cô gái lúc này đã đứng lên, dùng đôi mắt trong veo thành khẩn nhìn cô. Cô gái này có một gương mặt thoát tục, thanh tú với đôi mắt trong veo như thủy tinh, chiếc mũi vừa vặn với gương mặt, da mịn màng hồng hào, đường nét không sắc nhưng lại rất thanh tú. Tiêu Nguyệt như chết lặng, cô gái này ... thật sự rất giống với Mộc Tinh Ngọc, dáng vẻ này, cũng giống lần đầu tiên Tiêu Nguyệt và Mộc Tinh Ngọc gặp nhau, cũng là sự dịu dàng, chân thành, chỉ tiếc... Bất giác, lòng hận thù trào lên sâu sắc, dù trên gương mặt vẫn rất điềm nhiên nhưng cô đang sôi trào lửa hận, thật sự có xúc cảm muốn bóp chết thiếu nữ trước mặt, sau đó gào lên hỏi, tại sao lại đối xử như vậy với cô, nhưng lý tính đã chiến thắng tình cảm trong tim, đây là người khác, không phải Mộc Tinh Ngọc kia. Thấy Tiêu Nguyệt nhìn mình chằm chằm, thiếu nữ nghiêng đầu, sau đó sợ hãi mà thốt lên, đôi tay run run che miệng:
"Chị Tiêu Nguyệt… em… em xin lỗi… chị…”
“Là tôi không đúng, thực xin lỗi chuyện ngày hôm đó.”
“A…?’’ Thiếu nữ tròn mắt, ánh mắt dấy lên sự kinh ngạc giống như không dám tin một đại tiểu thư lại có thể xin lỗi người khác. Thiếu nữ mỉm cười, trong đôi mắt lấp lánh ánh sao, trông vô cùng xinh đẹp: “Vâng, không sao ạ. Chị đi mua sắm sao, chị có muốn đi vào chọn quần áo tiếp cùng em không ạ?’’
Tiêu Nguyệt không từ chối, cô thấy chủ ý này không tồi, thiếu nữ cũng không nghĩ Tiêu Nguyệt đồng ý, liền rất phấn khích, rất tự nhiên mà cầm tay Tiêu Nguyệt đi dạo, đi hết chỗ này đến chỗ khác, biểu cảm cực kỳ thoải mái. Tiêu Nguyệt nhìn Mộc Tinh Ngọc nắm tay mình đi, đôi mắt sâu hiện lên ý cười. Kết thúc chuyến đi mua sắm, Mộc Tinh Ngọc rất tri kỷ tặng cô một lọ kem dưỡng da, một thỏi son, sau đó huyên thuyên vài câu. Từ đằng sau Mộc Tinh Ngọc xuất hiện một chàng trai với vẻ ngoài cực kỳ lãng tử, trên môi câu lên nụ cười quyến rũ, làn da rám nắng khỏe khoắn, y vừa xuất hiện đã thu hút không ít sự chú ý của những cô gái gần đây. Từ cách đi đứng, đến điệu bộ, đến nụ cười, tất cả đều cực kỳ ưu nhã, khiến người ta có cảm giác chàng trai này rất tùy hứng, nhưng lại không nhịn được thầm trộm gửi vài ánh mắt. Y mỉm cười, đôi mắt cong thành vầng trăng khuyết, đối với 2 thiếu nữ rất lịch sự chào hỏi:
“Không biết có làm gián đoạn cuộc nói chuyện của hai người không?”
“Tử ca, đương nhiên là không rồi a” – Mộc Tinh Ngọc khéo léo đáp
“Chào cậu, nếu hai người có chuyện thì tôi đi trước”
Lâm Thuật Tử gật đầu thay cho lời tạm biệt, nhìn theo bóng lưng Tiêu Nguyệt, y không phải trúng tiếng sét ái tình ngay từ lần gặp đầu tiên, chỉ là y thật sự ấn tượng với vẻ ngoài của cô, từ trước đến giờ y chưa từng gặp ai xinh đẹp đến như vậy, nhất là đôi mắt sâu của thiếu nữ, giống như tất cả những gì tươi đẹp và bí ẩn đều hội tụ trong đó vậy. Cô đứng bên cạnh Mộc Tinh Ngọc, khí chất lấn át hẳn, rõ ràng Mộc Tinh Ngọc rất xinh đẹp, nhưng Tiêu Nguyệt vẫn nổi bật và thu hút hơn. Lâm Thuật Tử thu hồi tâm tư, nhìn Mộc Tinh Ngọc cong cong khóe môi:
“Dật Thần nhờ anh đón em, nào đi về thôi”
“Dạ” – Mộc Tinh Ngọc ngọt ngào đáp, đôi mắt tràn đầy ý cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro