Phu Tử Không Xuất Giá (19)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đám nam tử đều thở hồng hộc sau khi chạy xong hình phạt 30 vòng sân. Trong khi tất cả đều đang nằm trên sân đất thì có một nam tử từ từ lại gần bọn chúng.

Đó là một nam tử có dung mạo ôn hòa, tuấn tú. Chào hỏi xong mới biết người này chính là anh họ của Hà Lễ, Vương Nghi Chi.

"Hà Lễ, đệ có biết Tạ phu tử đang ở đâu không?"

"Hồi nãy phu tử ở chỗ nhị ca của ngài ấy."

"Ta đã qua rồi, nhưng cả Tạ Đan cũng không thấy đâu."

"Vậy thì đệ cũng không biết nữa. Bình thường nếu không lên lớp Tạ phu tử sẽ không ở trong trường."

"Vậy ta xuống thị trấn tham quan chút đây, chào các đệ luôn nhé."

Vương Nghi Chi vừa đi, cả đám đã túm tụm lại.

"Đó là Vương Nghi Chi sao? Trông bộ dáng cũng được phết."

Lúc này Lý Hoa mới sực nhớ ra một vấn đề quan trọng: "Giờ này có lẽ Trần Tử Tuấn đã lên lớp một lúc rồi đấy."

Bọn hắn chút nữa thế nào cũng bị nghe mắng.

Mã Văn Tài đột nhiên ôm vai Phan Nghị và Trọng Bình đang đứng cạnh hắn: "Đằng nào cũng bị mắng rồi, các ngươi có muốn trốn học luôn không?"

"HẢ?"

"Có! Ta đi!"

Một giọng nói phát ra từ phía sau bọn hắn.

Một hồi sau...

Bảy nam tử anh tuấn mặc thường phục dạo bước trên đường lớn thu hút ánh nhìn của người đi đường, mỗi người đều cầm trên tay một chiếc quạt phe phẩy.

"Không khí này mới trong lành làm sao!" Chúc Anh Đài ánh mắt hứng thú nhìn các sạp hàng màu sắc.

Bên cạnh nàng là Lương Sơn Bá với vẻ mặt đầy lo lắng: "Anh Đài, chúng ta trốn học đi chơi thế này sẽ không sao chứ?"

Chúc Anh Đài có chút kiêu ngạo trả lời: "Không sao, có Tạ phu tử bảo kê. Đệ không sợ."

Hà Lễ bị ép trốn học cũng lo lắng không kém, hắn quay sang nói với người bên cạnh: "Phan Nghị, chúng ta không có bảo kê đâu."

"Ai nói không có, Tạ phu tử không phải phu tử của chúng ta chắc."

Hà Lễ: Chúng ta cũng không có được phu tử yêu thích như người ta đâu! Híc.

"Mọi người à... Chúng ta kiếm gì ăn được không?"

Người khác lo lắng thế nào không biết, chứ Trọng Bình thì chỉ tập trung nhìn các sạp đồ ăn vặt, nuốt nước miếng một cách thèm thuồng.

Bằng hữu Lý Hoa lấy quạt che tầm mắt của hắn: "Ngươi phải giảm cân, đừng có nhìn nữa."

Trọng Bình tủi thân cụp mắt xuống. Nhìn thấy hắn như vậy, Lý Hoa cuối cùng chỉ đành mua đồ ăn cho hắn.

Chúc Anh Đài cùng Trọng Bình suốt dọc đường chỉ có mua mua mua, Lương Sơn Bá và Lý Hoa đi sau ôm một đống đồ linh tinh của hai người.

Phan Nghị đi một hồi đã thấy mỏi chân nên đề nghị: "Chúng ta kiếm một chỗ ngồi đi, các ngươi không thấy mệt à?"

Bọn họ đã lượn hết những con đường đông đúc nhất thị trấn mà Mã Văn Tài vẫn không nhìn thấy bóng dáng người muốn tìm.

"Đến Tụ Các đi."

"Tụ Các á?"

Trước đây Phan Nghị từng muốn dẫn Mã Văn Tài tới Tụ Các ăn chơi một bữa thả ga trước khi nhập học, nhưng Mã Văn Tài lại lén trốn đi, tới lúc tìm được thì hắn đã nằm bất tỉnh.

Bây giờ thì chính hắn lại đòi đi.

"Sao hả, đi không?"

Phan Nghị gật gật đầu: "Đi chứ, hôm nay làm một bữa tới bến luôn."

Phan Nghị và Mã Văn Tài trước khi nhập học vốn đã từng chơi với nhau. Nhưng bởi vì khi tới Nghi Sơn, Trần Kinh Sinh và Vương Lam Điền xuất hiện, bọn hắn nịnh nọt, bám lấy Mã Văn Tài.

Phan Nghị lại không thích hai tên đó nên dần dần cũng không tìm đến Mã Văn Tài nữa, rồi hắn kết bạn với đám Hạ Lễ, Lý Hoa, Trọng Bình.

Từ sau vụ Mã Văn Tài bị Vương Lam Điền vu oan, Phan Nghị thường xuyên đem theo đám bạn của mình đến tìm Mã Văn Tài rồi thành một nhóm chơi chung như bây giờ.

Tới cửa "Tụ Các", Mã Văn Tài dừng bước nói với mấy người còn lại: "Các ngươi cứ vào trước, ta sẽ quay lại sau."

"Tại sao? Mã Văn Tài, ngươi tính đánh lẻ hả?" Phan Nghị nhìn hắn nghi ngờ.

"Không phải, ta sẽ quay lại nhanh thôi, cứ thoải mái vui chơi, ta sẽ thanh toán."

Mã Văn Tài nói xong liền đi ngay mà không để cho bọn họ hỏi thêm điều gì.

Hắn theo trí nhớ đi đến con đường kia, lần theo bờ tường nhìn thấy cổng chính. Trên bảng hiệu có duy nhất một chữ "ĐẠO", cửa thì đóng kín mít.

Mã Văn Tài quay lại chỗ cũ, hắn nhảy lên bờ tường, bởi vì ngay đây có một cây cổ thụ nên hắn có thể che lấp thân hình trong tán cây. Hắn không thấy ai ở đây cả, trong vườn chỉ có những tấm bia và cọc gỗ, chỗ này giống như một nơi luyện võ.

Hắn nhớ lần đó tới đây không hề có những thứ này.

"Đây là đâu vậy?"

Ầm...

Mã Văn Tài vì tiếng nói bất thình lình vang lên mà giật mình trượt chân té xuống.

Hắn ngã sõng xoài trên đất, còn Hà Lễ thì đang ngồi trên tường nhìn hắn bằng ánh mắt áy náy: "Mã Văn Tài, huynh không sao chứ?"

"Loạt xoạt..."

Phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân đang đến gần, Mã Văn Tài lập tức nhảy lên, kéo Hà Lễ nấp vào tán cây.

Lên đây rồi Mã Văn Tài mới nhận ra vẫn còn một đám đang đứng ngóng cổ ở bên ngoài. Hóa ra bọn chúng vẫn luôn đi theo hắn.

Một lúc sau, người ở trong nhà không nhìn thấy ai nên rốt cuộc cũng rời đi.

Mã Văn Tài kéo Hà Lễ nhảy xuống.

"Các ngươi đi theo ta làm gì?"

"Không phải giờ ngươi nên giải thích với bọn ta hả?" Lý Hoa nhướng mày nhìn hắn, "Đây là đâu?"

Mã Văn Tài biết hắn không thể giấu được nữa rồi, chỉ có thể thành thật: "Ta không chắc đây là đâu, nhưng lần trước ta từng thấy Tạ phu tử ở đây."

Tất cả ánh mắt tập trung nhìn hắn, đợi hắn nói tiếp.

"Cho nên?"

"Các ngươi không thắc mắc những ngày nghỉ, phu tử đi đâu mà không ở trường sao?"

Cả đám cùng nhau lắc đầu.

Chúc Anh Đài lên tiếng: "Sau giờ dạy thì đó là thời gian của phu tử mà."

"Chúng ta không nên tò mò việc riêng của phu tử." Trọng Bình cầm một xiên thịt nướng ngọng nghịu đồng ý.

"Ngươi như vậy là còn nhiều chuyện hơn ta nữa đấy." Phan Nghị bĩu môi chê bai.

Mã Văn Tài bị sáu cặp mắt coi thường chỉa thẳng làm hắn có cảm giác lúng túng, giọng hắn tăng âm lượng lên: "Được, các ngươi không tò mò thì trở lại Tụ Các đi, đừng theo ta nữa."

"Không được, làm sao có thể để ngươi đi một mình."

Lý Hoa phe phẩy quạt, gật gật đầu: "Rất nguy hiểm."

"Đúng, đúng!" Tất cả đồng thanh.

Mã Văn Tài: Một đám vô liêm sỉ.

Hà Lễ là người được giao trọng trách xâm nhập vào bên trong, quan sát tình hình, tìm kiếm vị trí có thể ẩn nấp rồi ra báo lại với mọi người.

Một khắc trôi qua...

"Văn Tài, sao Hà Lễ vẫn chưa trở ra nhỉ?"

Lại một khắc nữa trôi qua...

"Có khi nào Hà Lễ bị Tạ phu tử bắt được rồi không?"

Mã Văn Tài không nghĩ vậy, nếu là bị Tạ Đạo Uẩn bắt được thì bọn hắn không yên ổn ngồi đây được đâu.

"Có lẽ là bị bắt rồi nhưng không phải là Tạ Phu tử."

Mã Văn Tài nhìn Lý Hoa ra hiệu, thấy hắn gật đầu đồng ý, Mã Văn Tài mới nói với bốn người còn lại: "Bây giờ, ta và Lý Hoa sẽ vào trong. Một khắc nữa nếu không thấy bọn ta trở ra thì lập tức về trường, bọn ta sẽ không khai các ngươi ra. Hiểu chưa?"

Phan Nghị rưng rưng ôm Mã Văn Tài một cái tạm biệt. Đúng là huynh đệ tốt mà.

Nhưng còn chưa được bao lâu Tạ phu tử đã xuất hiện trước mặt cả đám.

Phan Nghị: !!! Huynh đệ tốt cái con khỉ á!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro