Phu Tử Không Xuất Giá (18)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bữa tiệc rượu đêm Thất Tịch đã bắt đầu, trên bầu trời đêm từng đợt pháo hoa nổ làm khung cảnh càng thêm lung linh.

Ở giữa sân trường là cuộc thi xâu kim tìm kiếm đệ tử của chức nữ nương nương năm nay. Đám học trò vừa uống rượu vừa len lén nhìn các cô nương xinh đẹp thi đấu.

Trong khung cảnh đó, Mã Văn Tài lại chỉ chăm chú nhìn vào Sở Ly và nam nhân bên cạnh. Ánh mắt hắn như tối đi khi trông thấy nàng trò chuyện thân mật, dựa hẳn vào vai tên nam nhân ấy.

Rối khi thấy nàng đứng dậy thì Mã Văn Tài cũng đứng lên đi theo, nhưng Sở Ly lại nhanh chóng cắt đuôi hắn.

Điểm đến của cô là ở phía sau trường học, nơi có Chúc Anh Đài đang đứng trước một bàn lễ khấn Chúc Nữ. Sở Ly biết nữ chính đang làm gì, bởi đây chính là tập tục của ngày lễ thất tịch.

Đêm mồng 7 tháng 7, cô nương có người thương trong lòng sẽ viết ngày tháng năm sinh của mình và người đó lên tờ giấy, rồi bỏ vào hộp gấm. Nếu làm như vậy chúc nữ nương nương sẽ phù hộ cho họ được ở bên nhau.

Sự xuất hiện của Sở Ly làm Chúc Anh Đài khá bất ngờ: "Phu tử..."

Sở Ly ngồi bệt xuống một tảng đá, hỏi nàng: "Tiểu mỹ nhân, ngươi thực sự không đổi đối tượng khác sao?"

"Thích một người đâu phải nói đổi là đổi. Khi nào phu tử thích một ai đó ngài sẽ hiểu thôi."

Sở Ly chống cằm nhìn Chúc Anh Đài, khi nào nhắc đến Lương Sơn Bá thì ánh mắt nàng ta cũng đều long lanh hơn.

"So với Lương Sơn Bá thì ta lại thích ngươi với Mã Văn Tài hơn đấy."

"Dạ?" Chúc Anh Đài hoảng hốt, chưa bao giờ nàng nghĩ đến việc đặt mình ở bên cạnh Mã Văn Tài cả.

"Phu tử, điều ngài nói kì lạ quá, Văn Tài huynh cũng đâu có thích trò."

Đúng vậy, Mã Văn Tài trong cốt truyện yêu Chúc Anh Đài vô cùng, nhưng bởi vì sự xuất hiện của Sở Ly mà tình huống mỹ nhân cứu anh hùng kia đã không xảy ra. Mã Văn Tài bây giờ hình như cũng không có tình cảm đặc biệt gì với nữ chính.

Đối với Sở Ly thì điều này cho thấy tình yêu thật mong manh dễ vỡ.

"Anh Đài, sau này Lương Sơn Bá sẽ là một vị quan tốt nhất nhưng nhất định không phải người phu quân tốt nhất. Ngươi sẽ chỉ xếp thứ hai thôi."

Chúc Anh Đài nghe vậy chỉ mỉm cười: "Huynh ấy đúng là hơi ngốc và tốt bụng quá mức. Dù vậy, học trò rất trân trọng đức tính hiếm có này của huynh ấy, nếu huynh ấy không phải là con người như vậy thì có lẽ trò đã không thích."

"Vậy sao? Vậy thì ta chỉ có thể chúc ngươi may mắn thôi."

Sở Ly không nói nhiều nữa, nàng tạm biệt Chúc Anh Đài rồi rời khỏi đó.

[Kí chủ, cô suốt ngày muốn chia cắt nam nữ chính.]

Hệ thống ngoi lên trách mắng.

[Ta đã nói nam nữ chính là chân ái rồi mà.]

[Này, ta chỉ nói có vài câu, còn chưa làm gì đâu đấy. Ngươi có muốn biết chân chính hủy cp là như thế nào không?]

Sở Ly híp mắt đe dọa.

[Haha, không cần biết đâu.]

[Hệ thống, ngươi có thấy Mã Văn Tài hơi khác so với cốt truyện gốc không?]

[Vẫn là Mã Văn Tài hống hách thôi mà. Còn việc hắn bây giờ không yêu Chúc Anh Đài là bởi vì hai người họ vốn dĩ không phải chân ái như nam nữ chính. Bị tác động thay đổi là bình thường.]

[Ồ...] Cô mới không tin cái chân ái mà hệ thống lừa đảo này nói đâu.

Sở Ly đi tới gian nhà khách của Tạ Đan để chờ hắn trở về. Cô có việc quan trọng muốn bàn với hắn, nhưng Tạ Đan lại bởi vì ham vui mà về khá trễ. Cuối cùng chính là cô đánh luôn một giấc ở phòng ngủ của hắn.

Cũng bởi vì vậy mà sáng hôm sau có một học trò tên là Lý Hoa đã trông thấy cô rời đi từ nhà khách.

"Dáng vẻ phu tử như là người mới ngủ dậy vậy đó."

"Nếu là gian nhà khách thì không phải Vương Nghi Chi sao?"

Mã Văn Tài túm cổ Phan Nghị vừa lên tiếng, mắng lớn: "Cái mồm chó của ngươi. Không biết gì đừng có sủa lung tung."

"Mã Văn Tài, ngươi lại nổi điên cái gì?"

Đầu têu Lý Hoa vội vàng can ngăn: "Phan Nghị không phải có ý xấu, ta cũng chưa nói với ai ngoài các ngươi."

"Không phải anh họ Vương Nghi Chi đâu." Hà Lễ lúc này mới rụt rè lên tiếng.

Ánh mắt sắc bén của Mã Văn Tài lập tức chiếu tới hắn ta.

"Huynh ấy vì có trục trặc nên thành ra tới muộn. Sáng hôm nay mới tới nơi, ta hồi nãy còn giúp huynh ấy đem đồ vào phòng."

"Vậy người hôm qua ngồi với Tạ phu tử cũng không phải anh họ ngươi?"

Hà Lễ đêm qua bị cảm sốt nên hắn không tham gia tiệc rượu, cũng không biết người Phan Nghị nhắc tới là ai. Nhưng sáng nay lúc giúp Vương Nghi Chi đem đồ tới phòng, hắn có gặp một người ở gian phòng khách.

"Ta thấy huynh ấy gọi người đó là Tạ Đan."

"Tạ Đan? Cùng họ Tạ vậy chắc là họ hàng của Tạ phu tử rồi." Trọng Bình mập mạp ngồi lặng yên từ đầu bây giờ mới lên ý kiến.

"Toi rồi..."

Một đám nam tử đen mặt.

Đêm qua dưới lời dụ dỗ của người nào đó, bọn chúng đã tới chuốc rượu hắn ta, rồi còn kêu tên đó là sư mẫu.

Sau đó... Sau đó hình như bọn hắn hơi xỉn nên nói xấu Tạ phu tử khá nhiều nữa.

"Xong rồi, chúng ta liệu có bị phu tử làm thịt không?" Lý Hoa âm thầm hối hận vì hành vi dại dột của mình.

Chỉ có Mã Văn Tài từ khi nghe tên Tạ Đan thì sắc mặt liền hòa hoãn xuống, hóa ra là họ hàng.

Phan Nghị đập bàn một cái: "Không được, chúng ta nhất định phải đi bịt mồm hắn, nếu hắn lỡ mồm bép xép chuyện tối qua không phải là chúng ta sẽ tiêu đời à!"

Cả đám nhanh chóng đồng ý, vội vàng đứng dạy đi đến gian nhà dành cho khách. Hà Lễ nhút nhát không làm gì cũng bị kéo đi theo.

Tạ Đan vừa mở cửa liền nhìn thấy một nhóm năm người nam tử đang cười nham nhở với hắn.

"Chào Tạ công tử, buổi sáng tốt lành."

Tạ Đan nhướng mày khó hiểu nhìn bọn chúng: "Các ngươi đến đây làm gì?"

"Haha... Tạ tiên sinh là người quen của phu tử bọn ta, tất nhiên bọn ta phải tới chào hỏi ngài."

Lý Hoa thì không vòng vo như vậy, hỏi trực tiếp luôn: "Chẳng hay Tạ công tử đây có quan hệ gì với phu tử của bọn ta?"

Tạ Đan không hiểu lắm nhưng vẫn trả lời thật: "Ta là Nhị ca của Uẩn nhi."

"Nhị... Nhị ca?" Trọng Bình lắp bắp.

Phan Nghị vội vàng kéo cả bọn quay về sau: "Chết tiệt, các ngươi nói Nhị đại thiếu gia nhà họ Tạ liệu còn có thể dùng tiền bịt miệng không?"

"Không thể."

Bốp... Phan Nghị tát đầu Hà Lễ một cái thật kêu.

"Còn cần ngươi trả lời à?"

Hà Lễ ấm ức, cũng không phải hắn gây chuyện mà.

Mã Văn Tài vừa nghe thấy hai chữ nhị ca thì lập tức cố gắng nhớ xem liệu mình có làm gì thất lễ trước mặt Tạ Đan hay không.

Hình như không có nhỉ? Ha ha. Chắc chắn là không có rồi.

Hôm qua hắn chỉ mồi đám Phan Nghị một câu thôi, còn lại là bọn hắn tự tiện nói xấu nàng ta thêm mà. Nhất định hắn không để ý đâu!

"Tối qua chúng ta chuốc rượu hắn nhiều như vậy, có thể hắn không nhớ đâu." Lý Hoa ôm hi vọng may mắn lên tiếng.

Một đám nam tử lại quay người cười tươi như hoa với Tạ Đan.

"Haha, Tạ huynh tối qua uống cũng hơi nhiều đấy, chắc chuyện gì cũng quên hết rồi?"

"Ồ. Ngươi đang nói về chuyện gọi ta là sư mẫu? Hay chuyện Uẩn Nhi ở bẩn, luôn cố tỏ ra ngầu một cách quá đáng? À... Hay chuyện hung dữ như hổ cái nhỉ?"

Ặc... Hắn ta còn nhớ rất rõ ràng.

Phan Nghị nuốt nước bọt: "Ha ha, giả, tất cả đều là giả đấy. Đều là những lời nói lúc say, ngài đừng coi là thật, đừng để trong lòng. Quên hết đi nhé."

Tạ Đan nở nụ cười: "Yên tâm, ta sẽ không coi là thật, không để trong lòng."

Một đám nam tử nghe được câu này liền thở phào nhẹ nhõm. May quá rồi.

"Nhưng mà..."

Tạ Đan nhìn ra phía sau: "Muội muội của ta có để trong lòng hay không thì ta không chắc."

"Ồ... Ta nghĩ ta phải để các ngươi thất vọng rồi." Giọng nói nhẹ nhàng vang lên, nhưng lại làm cho cả đám nam tử lạnh ngắt, từ từ quay đầu lại.

Sở Ly đã xuất hiện ở phía sau bọn hắn tự lúc nào.

"30 vòng sân. Đi đi"

"PHU... TỬ!!!"

Đuổi được đám nhí nhố đi rồi, Tạ Đan mới ôm bụng cười nắc nẻ: "Haha, học trò của muội hài hước thật đấy."

"Nếu huynh gặp bọn hắn lúc muội mới tới sẽ không nói nổi hai từ đấy đâu."

"Chứng tỏ tiểu muội của ta là một phu tử giỏi. Muội cũng phạt nhẹ thôi. Bọn hắn cũng không cố ý đâu."

"Muội biết, chỉ là bài tập thường ngày thôi. Chủ yếu là đuổi bọn hắn đi."

"Ừm, vậy muội đã đọc thư của phụ thân chưa." Tạ Đan nghiêm túc lại.

"Rồi ạ, muội có việc bàn với huynh, về việc thu mua lương thực."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro