Chương 3: Cô gái trọng sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc An Ninh nằm xuống giường một lần nữa thì không ngủ được. Cô thừa hưởng trí nhớ của Lâm An Ninh. Trong trí nhớ, Lâm An Khê và Dịch Phong mối quan hệ vẫn luôn rất tốt, An Ninh còn nhớ mấy ngày trước Lâm An Khê rất lo lắng. Cô còn nhìn thấy Lâm An Khê lẻn vào phòng Lâm Ái Quốc, hình như đang tìm kiếm cái gì đó. Cô không biết Lâm An Khê định làm gì, nhưng bây giờ nghĩ lại cô hiểu rồi. Trước kia Lâm An Khê có lẽ chuẩn bị bỏ trốn. Cô ta đi vào phòng Lâm Ái Quốc rất có khả năng để trộm tiền, chứng minh thư,...Nhưng đêm nay, Lâm An Khê lại từ chối như vậy? Cô ta rõ ràng đã từ chối Dịch Phong lại còn chia tay với hắn. Điều này thực sự không bình thường.

An Ninh nghĩ lại thật cẩn thận, mấy ngày trước Lâm An Khê và Dịch Phong vẫn còn mặn nồng, tại sao hôm nay lại chia tay?

Đột nhiên, hai mắt của An Ninh sáng lên. Cô hiểu xảy ra chuyện gì rồi. Cô cũng biết tại sao Lâm An Ninh sẽ bị hại chết. Thân phận của Lâm An Ninh này kì thực còn có cách gọi khác, chính là em gái của nữ chính tái sinh, cũng là nữ phụ độc ác.

Mặc dù An Ninh không biết vì sao Lâm An Ninh này tính cách dịu dàng lương thiện lại là đứa con ngoan ngoãn hiểu chuyện lại biến thành nữ phụ độc ác nhưng cô vẫn có thể đoán được vài thứ.

Sau khi tính toán xong những thứ này, cô cũng đoán được tại sao nguyên chủ không thi vào đại học. Có một người chị phút phút giây giây tính kế mình, thi vào được đại học mới lạ. An Ninh bật cười, cảm thấy những việc này cũng thật thú vị. Cô nắm chặt nắm đấm, cảm thấy lần này nên chơi một trận đã đời.

An Ninh không ngủ được, đồng thời Lâm An Khê cũng không ngủ được. Lâm An Khê trằn trọc trên giường, lúc thì nghĩ đến Lâm An Ninh lúc thì nghĩ đến Dịch Phong. Cô còn nhớ kiếp trước lúc mà cô và Dịch Phong bỏ trốn có gặp phải Lâm An Ninh. Mặc dù Lâm An Ninh rõ ràng biết cô muốn bỏ trốn rồi nhưng lại không nói một câu nào. Không những không nói, còn giúp cô giữ bí mật vì vậy cô mới bỏ trốn thành công. Nhưng chân trước giúp cô bỏ trốn, chân sau lại thay cô gả cho Tô Chí Cường. Sau đó mới có cơ hộ sống những ngày tháng sung sướng. Nghĩ đến những điều này, Lâm An Khê lại hận đến nghiến răng. Cô cứ nghĩ Lâm An Ninh là một cô nương ngoan ngoãn hiểu chuyện, không ngờ rằng trong lòng lại âm mưu như vậy. Lâm An Khê nghiến răng nghiến lợi: " Lâm An Ninh lần này tao sẽ để mày nếm thử những đau khổ kiếp trước của tao."

Trong phòng ngủ chính, Lâm Ái Quốc và Vương Cưu Hoa cũng vẫn chưa ngủ. Lâm Ái Quốc nghĩ đến buổi sáng Lâm An Ninh bận trước bận sau giúp Vương Cưu Hoa còn Lâm An Khê trốn trong phòng ngủ thì không khỏi tức giận. Đồng thời cũng rất lo lắng. Ông đẩy nhẹ người nằm bên cạnh: " Mẹ nó đã ngủ chưa?"

Vương Cưu Hoa cũng chưa ngủ, bà đang lo lắng cho Lâm An Khê: " Vẫn chưa ngủ."

Vương Cưu Hoa dựa vào người Lâm Ái Quốc: " Bố nó, ông nói xem đứa con gái nhà mình gả cho nhà họ Tô, liệu có thể sống tốt không?"

Nghĩ đến tình hình nhà họ Tô, Vương Cưu Hoa thật sự không ngủ nổi: " Nhà họ Tô nghèo khó, ba đứa con trai đều là thư sinh, lần này cưới vợ cũng phải vay tiền bên ngoài, nhà mình mặc dù cũng không có điều kiện gì nhưng đứa lớn cũng chưa phải chịu qua khổ cực gì, nay lại bị gả đi rồi, ông nghĩ nó có chịu nổi nghèo khổ không?"

Lâm Ái Quốc thở dài: " Vậy thì phải làm sao đây? Ai bắt hôn ước này đã được định từ lâu rồi cơ chứ, ai bắt ông của Tô Chí Cường trước kia lại cứu ông nội một mạng."

Người nhà học Lâm đã hứa rồi, năm đó ông nội của Tô Chí Cường vì cứu Lâm Cửu Duệ mà bị thương, về nhà không được mấy ngày thì qua đời. Nhà họ Lâm cảm thấy nhà họ Tô đã phải chịu thiệt, sau đó không ngừng chiếu cố nhà họ Tô. Ngoài ra, còn đồng ý với ông của Tô Chí Cường, nếu con gái nhà họ Lâm tuổi tác phù hợp với con trai nhà họ Tô sẽ gả một đứa đến nhà họ Tô.

Anh trai của Lâm Ái Quốc là Lâm Hồng Quân có hai người con trai, không có con gái. Đến Lâm Ái Quốc, Vương Cưu Hoa sinh đứa con đầu tiên là Lâm An Khê vừa hay gần bằng tuổi Tô Chí Cường. Cuối cùng, Lâm An Khê vừa sinh ra đã được đính ước cùng Tô Chí Cường, chỉ đợi cô lớn lên sẽ gả cho nhà họ Tô báo ơn.

Vương Cưu Hoa trong tâm cũng hiểu rõ những điều này, bất quá bà là người tính cách thật thà, lại một mực nghe lời chồng, trước giờ không có phản đối những việc này.

" Nhà họ Tô quá nghèo, đứa con gái lớn cứ không đồng ý, cũng không biết lúc thành thân có làm loạn không." Đây cũng là điều mà Vương Cưu Hoa lo lắng.

Giọng của Lâm Ái Quốc đột nhiên to hơn: " Nó dám, chuyện này là định từ sớm rồi, nó không đồng ý cũng phải đồng ý."

Vương Cưu Hoa lại thở dài: "Nếu như đứa lớn được như đứa thứ hai thì tốt, đứa thứ hai hiểu chuyện hiếu thuận như vậy, nếu như là nó nhất định sẽ không phản đối."

Lâm Ái Quốc nghĩ một lúc: " Của hồi môn cho đứa lớn thêm một ít đi, dù sao giờ chúng ta vẫn còn làm được, làm thêm vài năm nữa để tiền cho đứa thứ 2 đi học."

" Ừ" Vương Cưu Hoa không còn cách nào khác chỉ có thể trả lời như vậy.

Lâm Ái Quốc lại nhắc nhở bà: " Bà trông chừng đứa lớn nhiều một chút, đừng để nó làm loạn ra chuyện gì."Lâm Ái Quốc không nghĩ sẽ để Lâm An Khê làm loạn.

Nhưng ngày hôm sau Lâm An Khê lại xảy ra chuyện. Chuyện này phải nói đến Dịch Phong. Hôm qua Dich Phong đến tìm Lâm An Khê nhưng kết quả bị cô từ chối. Hắn về nhà nghĩ thế nào cũng không cam lòng. Hắn là thật sự thích Lâm An Khê , không đồng ý Lâm An Khê gả cho Tô Chí Cường. Ngoài ra, Dịch Phong cũng biết hoàn cảnh nhà họ Tô không tốt, không muốn nhìn thấy Lâm An Khê chịu khổ. Hắn sáng sớm thức dậy, lại muốn đến khuyên Lâm An Khê để cô suy nghĩ lại cho kĩ. Lúc hắn đang đi lại ở cổng nhà họ Lâm vừa lúc gặp Lâm An Ninh. Lúc Dịch Phong và Lâm An Khê yêu nhau hắn luôn coi Lâm An Ninh là em gái, nhìn thấy Lâm An Ninh liền cười: " Mới sáng sớm, em đã đi đâu vậy?"

Lâm An Ninh đối với Dịch Phong không có ấn tượng gì xấu, cũng cười đáp lại: " Đi đến kho rau để lấy ít rau củ."

Dịch Phong từ trong túi lấy ra mấy viên kẹo: " Vậy à, mấy hôm trước anh lên thị trấn mua đồ, mang về mấy viên kẹo em cầm lấy mà ăn cho ngọt miệng."

Hắn vừa đưa kẹo vừa muốn nhờ Lâm An Ninh gọi Lâm An Khê ra. Ngay khi Dich Phong tiến lại gần thì nghe thấy giọng Lâm An Khê: " Dịch Phong anh làm gì đấy, anh không phải định đánh em gái tôi đấy chứ?"

Dịch Phong nhìn về nơi phát ra tiến động thấy Lâm An Khê đang đứng ở cổng cười cười nhìn mình, hắn có chút hoảng sợ: " Anh, anh chỉ muốn nói với Lâm An Ninh mấy câu, anh không..."

" Cái gì mà có với không."

Lâm An Khê bước lại mấy bước kéo Lâm An Ninh ra đằng sau: " Nói chuyện mà đứng gần như vậy làm gì?" Cô còn lườm Lâm An Ninh hai cái: " An Ninh, chị biết em thích Dịch Phong, nhưng cũng phải chú ý đến hình tượng, ban ngày ban mặt lại đứng gần nhau như vậy, cẩn thận không bị người khác nhìn thấy lại truyền ra ngoài những lời khó nghe."

Lâm An Ninh trong lòng cười lạnh, Lâm An Khê vậy mà thật sự không đợi được. Hôm qua mới từ chối người tình nhỏ của cô ta, hôm nay lại ép người quá đáng, thật sự đủ tàn nhẫn.

Lâm An Ninh trên mặt nở nụ cười, giọng nói cũng không quá to nhưng đủ để người đối diện nghe rõ ràng: " Chị, suy nghĩ của chị thật là bẩn thỉu, em chính là vừa cùng anh Dịch Phong nói hai câu, chị lại nghĩ đi đâu vậy? Lại nói chị với mọi người không phải cũng nói chuyện ban ngày ban mặt sao chẳng lẽ lại đợi lúc đèn tối lửa tắt tìm nơi không có người để nói chuyện?"

Một câu nói như vậy lại nói trúng tim của Lâm An Khê. Trong mắt cô ta hiện lên một tia sắc lạnh: " Em đang nói cái gì?"

" Em nói gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro