Chương 2: Cô gái trọng sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau một ngày bận rộn, Lâm An Ninh tắm rửa sạch sẽ lên giường nằm. Ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, chiếu một mảnh tuyết trăng trên nền nhà. Lâm An Ninh thay bộ đồ ngủ, khóe miệng mang theo ý cười, kéo chiếc chăn bông dày che kín người. Cô ngửi ngửi, vẫn còn có thể ngửi thấy mùi nắng giòn của chăn bông. Cô thực sự rất vui, tâm tình cũng đặc biệt hạnh phúc.

Lâm An Ninh thực sự cũng không phải Lâm An Ninh, cô tên thật là An Ninh, là một nhà du hành thời gian. An Ninh cũng không biết xảy ra chuyện gì, càng không biết tại sao cô lại được thần chủ chọn làm nữ phụ trong nhiều thế giới như vậy.

Cô rõ ràng không ngốc, không ngây thơ, cũng không phải là một người sống chết vì tình yêu, nhưng mỗi một lần xuyên không, cô hình như đều yếu đi, còn bị hệ thống không chế khi không muốn làm nữ phụ hoặc những lúc muốn sống tốt, đi làm những việc mình không tình nguyện, mỗi lần trở lại đều bị hệ thống khống chế đến chết, lần chết sau lại thảm hơn lần chết trước.

An Ninh không biết cô đã luân hồi bao nhiêu kiếp, trong mấy kiếp đầu của cô vừa buồn vừa sợ. Sau đó cô dần dần lấy lại tinh thần, bắt đầu làm một nữ phụ, ngoài mặt cô không phản kháng lại thần chủ và hệ thống nhưng trong lòng cô bắt đầu nỗ lực học tập, mỗi một thế giới đều học những thứ tối tân nhất.

Cuối cùng, trong một thế giới nào đó, An Ninh thoát khỏi thống trị của thần chủ, hơn nữa cô còn có thể thực sự có được giao ước với hệ thống.

Khi có thể làm chủ được chính mình cô bắt đầu bối rối, hoang mang không biết phải làm sao. Sau đó, An Ninh nghĩ trong nhiều thế giới nhỏ như vậy ngoài cô là nữ phụ ra còn không biết bao nhiêu nữ phụ khác, có lẽ, những nữ phụ đó cũng không phải bản thân muốn làm như vậy, cô liền muốn đi giúp đỡ họ. Tất nhiên, quan trọng nhất là cô muốn lật tẩy thần chủ. Bất luận ai sau khi bị khống chế chết thảm hại trong lòng đều sinh ra thù hận. An Ninh cũng không phải là một người rộng lượng gì, cô cực hận thần chủ, có thể cho thần chủ thêm phiền phức, cô vô cùng vui vẻ.

Vẫn còn mục đích khác, An Ninh cũng muốn từ trên người những nữ phụ này kiếm ít công đức và sinh lực. Vì những mục đích này cô đã để hệ thống tìm kiếm những nữ nhân không muốn chết vì hận thù trong thế giới nhỏ, thông qua giao dịch với những linh hồn này cô đã thay thế họ phản công. Lâm An Ninh là người đầu tiên mang trong mình hận thù mà hệ thống tìm kiếm được. Linh hồn này nhìn đặc biệt hiểu chuyện, An Ninh rất thích. Cho nên, An Ninh đã đáp ứng Lâm An Ninh giúp cô hoàn thành tâm nguyện.

Tâm nguyện của Lâm An Ninh có 3 điều:

Thứ nhất là có thể thi đỗ đại học.

Thứ hai có thể hiếu thuận với cha mẹ.

Thứ ba là không được gả cho người đàn ông bạo lực, không muốn lại bị chết thảm.

Lâm An Ninh thực sự là một người đặc biết thiện lương, cô bị hại chết, nhưng trước giờ đều không nghĩ đến báo thù ai cả. Tuy nhiên, Lâm An Ninh không báo thù không có nghĩa là An Ninh cũng không báo thù. Nên biết, An Ninh là một người thù dai.

An Ninh nằm trên giường, nghĩ về cuộc đời bi thảm của Lâm An Ninh. Khi cô lật người quay lại thì nghe thấy tiếng chuyển động nhỏ từ phòng bên cạnh. Bên cạnh là phòng của Lâm An Khê, tiếng chuyển động có lẽ cũng là của Lâm An Khê.

An Ninh cười, khóe miệng khẽ vẽ một đường cong. Cô khoác thêm chiếc áo lông, thật nhanh bước ra khỏi phòng, nấp trong một góc sân tối.

Sau đó, Lâm An Ninh nhìn thấy Lâm An Khê mặc một bộ quần áo rất dày, lặng lẽ từ trong phòng đi ra, rất nhanh đã đi đến cổng lớn, cẩn thận mở cổng. Ngoài cổng, một người đàn ông đẹp trai đang núp bên ngoài bước vào. Vừa bước vào, anh đã vươn tay ôm lấy Lâm An Khê, cô lập tức tránh né. Qua ánh trăng, Lâm An Ninh nhận ra người đàn ông này là ai. Hắn ta là Dịch Phong, con trai nhà họ Dịch, cách nhà họ Lâm không xa. Nhắc mới nhớ, Dịch Phong này tồn tại ở thôn Lâm Gia Trang như ngọn cỏ.

Hai chị em nhà họ Lâm, Lâm An Khê và Lâm An Ninh lớn lên đều rất xinh đẹp, đặc biết là Lâm An Ninh có vẻ đẹp trong sáng thuần khiết như tiên nữ, ở thôn Lâm Gia Trang như một hoa khôi đáng mơ ước. Và người có thể so sánh với hoa khôi của thôn Lâm An Ninh chính là Dịch Phong. Ở thời đại mà cơm không đủ ăn, bất luận là nam hay nữ đều không quá cao. Vậy mà Dịch Phong cao tận 1m8, thân hình cao lớn, dáng người cân đối, mắt to mày rậm, mới nhìn đã rất thu hút, đứng giữa một nhóm dân đen trong thôn thật sự rất nổi bật. Những cô nương trong thôn Lâm Gia trang và cả những thôn xung quanh rất ít người là không thích Dịch Phong. Không biết có bao nhiêu cô nương đã lấy hết can đảm để ngỏ lời với Dịch Phong nhưng đều bị từ chối. An Ninh không ngờ Dịch Phong lại có gian tình với Lâm An Khê.

Cô lại lặng lẽ nấp vào trong bóng tối, bên tai vang lên tiếng nói chuyện của Dịch Phong và Lâm An Khê. Dịch Phong bắt lấy tay Lâm An Khê giữ thật chặt. Lâm An Khê vội muốn giật lại nhưng giật thế nào cũng không ra.

" An Khê, em thật sự muốn gả cho Tô Chí Cường sao?" Giọng của Dịch Phong rất nhỏ nhưng An Ninh đều nghe rất rõ ràng. An Ninh có thể nghe ra trong giọng của hắn có chút lo lắng, phẫn uất và chua xót. Tên Dịch Phong này bây giờ ít nhất rất thích Lâm An Khê.

Tiếng của Lâm An Khê rất nhỏ: " Em, em không còn cách nào. Hai nhà đã có hôn ước rồi, em còn có thể làm thế nào."

" Vậy còn anh, anh phải làm sao?"

Dịch Phong lại muốn ôm Lâm An Khê, nhưng cô lại trốn tránh. Hắn tức giận hỏi cô: " Em gả cho Tô Chí Cường rồi anh phải làm sao, anh yêu em như vậy..."

Lâm An Khê cúi thấp đầu: "Dịch Phong, chúng ta có duyên nhưng không có phận, trở về như lúc ban đầu không quen biết đi."

Dịch Phong giật mình, không dám tin nhìn Lâm An Khê.

An Ninh có thể tưởng tượng được Dịch Phong đã buồn và sốc thế nào vào lúc này.

Lâm An Khê gật đầu: " Đúng, chính là không quen biết, em không thể, không thể để cha mẹ lo lắng, càng không thể để mang tiếng nhà họ Lâm. Cho nên, chúng ta chỉ có thể chia tay."

Dịch Phong suýt nữa thì bật cười : "Nhưng hai ngày trước em vẫn còn muốn bỏ trốn cùng anh, em..."

Lâm An Khê giật mình che miệng Dịch Phong: " Anh đừng nói nhảm, em lúc đó, lúc đó chỉ là nhất thời hồ đồ."

" Vậy em yêu anh cũng là nhất thời hồ đồ?" Dịch Phong không nhịn được hỏi.

Lâm An Khê mím môi gật đầu: " Anh là người tốt, khi đó em không hiểu chuyện, xin lỗi." Cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn Dịch Phong. Dưới ánh trăng, Lâm An Khê nhìn đôi lông mày tuấn tú của Dịch Phong, sau nhiều năm gặp lại, cô không còn tình cảm nồng đậm như lúc ban đầu mà chỉ còn lại sự căm hận mãnh liệt: " Từ hôm nay trở đi, chúng ta là người xa lạ, anh không cần đến tìm em nữa."

Dịch Phong nhìn Lâm An Khê vẻ mặt rất hận.

Lâm An Khê sợ hãi, đẩy Dịch Phong ra: " Anh, Anh mau đi đi, đừng đến tìm em nữa, sau khi em gả cho Tô Chí Cường sẽ cùng anh ấy sống thật tốt, em..."

Đôi mắt Dịch Phong mở to đầy chua xót. Hắn không nhịn được lại nhìn Lâm An Khê một cái: "Câu này chính là do em nói, được." Nói xong, hắn quay người bước đi.

Lâm An Khê thở một hơi nhẹ nhõm.

Cuối cùng cũng đuổi Dịch Phong đi rồi. Bây giờ cô cuối cùng cũng đã đảo ngược được tình thế bất lợi trong kiếp trước. Ở kiếp trước, chính là đêm nay cô bỏ trốn cùng Dịch Phong, cũng là mở ra nửa đời sau đau khổ của cô.

An Ninh nấp bên trong nhìn thấy Lâm An Khê đóng cổng, ngáp một cái rồi đi vào phòng ngủ. Cô nhanh chóng đi vào phòng ngủ, vò tóc cho hơi rối rồi trả vờ đi ra. Lâm An Khê đi vào phòng ngủ, đúng lúc gặp An Ninh. Cô giật mình nhìn An Ninh: " Giữa đêm rồi còn làm cái gì vậy?"

An Ninh chớp chớp mắt, vẻ mặt không hiểu: " Em đi vệ sinh, chị làm gì vậy?"

Lâm An Khê nhất thời giật mình: " Chị, chị cũng đi nhà vệ sinh."

" Ồ" An Ninh đáp một tiếng, vuốt vuốt tóc rồi đi vào nhà vệ sinh. An Khê cau mày nhìn bóng lưng An Khê, trong tâm có chút không chắc chắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro