Tâp 1: Cô gái trọng sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 1: Cô gái tái sinh

Lâm An Ninh ngồi bên cạnh một cái bếp đặc thù của thôn quê, nhìn ngọn lửa đỏ rực trong bếp, trên mặt nở nụ cười ôn nhu.

Ở phía còn lại của bếp, người mẹ Vương Cưu Hoa kiếp này của Lâm An Ninh đang mặc một bộ quần áo rách còn chưa kịp vá , tay cầm cái muôi đang xào rau.

Bà vừa xào rau vừa nói: " An Ninh, thêm ít củi vào cho lửa mạnh lên."

"Con biết rồi."

Lâm An Ninh cho thêm một ít củi vào bếp, vươn bàn tay trắng nõn ra nấu nướng. Bây giờ là tháng 10, mà tháng 10 ở miền Bắc thật sự rất lạnh. Hơn nữa hầu hết các bếp ở nông thôn đều được xây ở bên ngoài, thường đều là ở dưới mái hiên, mùa này mà ngồi dưới mái hiên nấu cơm thật sự không phải một việc dễ chịu. Đối diện là lò lửa, sau lưng bị gió lạnh thổi qua.

Lâm An Ninh cũng cảm thấy hơi lạnh nhưng vẫn có thể chịu được. Rất nhanh, Vương Cưu Hoa đã xào chín rau rồi cho vào một cái bát sứ lớn để Lâm An Ninh mang vào đại sảnh. Trong đại các thành viên nhà họ Lâm ngồi cùng nhau để bàn về chuyện kết hôn của Lâm An Khê, chị gái của Lâm An Ninh.

Ông nội của Lâm An Ninh, Lâm Cửu Duệ, hít một tẩu thuốc : " Gia đình họ Tô bên đó đã nói rồi, sính lễ đưa 600, lại thêm một chiếc xe đạp, mấy đứa thương lượng một chút xem tặng cho An Khê bao nhiêu của hồi môn."

Bác của Lâm An Ninh, Lâm Hồng Quân cười cười: " Tôi đã nói với đứa con trai rằng tôi và mẹ nó sẽ tặng hai cái tủ."

Lâm An Ninh lúc này đi đến đặt bát đũa lên bàn. Lâm Cửu Duệ vội cất tẩu thuốc đi, nhìn Lâm An Ninh cười: " Lâm An Ninh nhà chúng ta càng ngày càng hiểu chuyện."

Lâm Hồng Quân cũng nhìn Lâm An Ninh âu yếm: " An Ninh càng lớn càng xinh đẹp."

Chú của Lâm An Ninh, Lâm Ái Dân cũng nhìn cô cười híp mắt: " An Ninh nhà chúng ta lớn lên xinh đep, học hành lại giỏi, nghe nói kì thi lần này lại đứng thứ nhất."

Lâm An Ninh mím môi cười, vẻ mặt dịu dàng hòa nhã khiến người khác mới nhìn đã cảm thấy gần gũi: " Thành tích của cháu có đáng gì, ở thị trấn của chúng ta, cũng xem là không tồi nhưng so với quận, thành phố thì còn kém xa, cháu vẫn phải tiếp tục cố gắng."

" Có chí khí." Trong số những đứa cháu của mình, Lâm Cửu Duệ thương nhất là Lâm An Ninh, con bé nói cái gì ông đều đáp ứng. Lâm Hồng Quân và Lâm Ái Dân lại nói thêm vài câu.

Ngồi cạnh Lâm Cửu Duệ là bà của Lâm An Ninh.  Khuôn mặt bà gầy và dài, cằm nhọn, nhìn có chút khó tính nhưng Lâm An Ninh cho rằng bà của cô rất dễ gần. Bà nhìn đồ ăn trên bàn rồi lại nhìn Lâm An Ninh: " An Khê đâu, lại chạy đi đâu rồi? Vào một ngày như thế này không phụ giúp thì thôi lại còn không ở nhà để một đứa phận là em làm thay hết, thật là không biết xấu hổ."

Lâm An Ninh cũng không qua tâm lắm.

Cô cười hiện ra hai má lúm đồng tiền: " Hôm qua chị lên núi mệt rồi, hôm nay ở trong phòng nghỉ ngơi một chút."

"Nghỉ, còn biết nghỉ, nó có ngày nào không nghỉ..."

Bà càng không hài lòng, đứng dậy muốn đi gọi Lâm An Khê.

Lâm An Ninh vội đỡ lấy bà: " Bà nội, bà ngồi xuống trước đã. Chị nghỉ ngơi là cháu và mẹ đã đồng ý, dẫu sao chị ấy cũng sắp gả đi rồi, cũng chỉ có thể ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày này nữa thôi. Mẹ cháu nói cứ để chị ấy nghỉ."

Lâm An Ninh nói như vậy bà nội mới không nói gì nữa. Nhưng bà vẫn nhướng mày, rõ ràng là không hài lòng với Lâm An Khê.

Trên cái sạp trong phòng ngủ, Lâm An Khê bị đánh thức ngồi dậy, trong đại sảnh nói to như vậy, cô đều nghe rất rõ ràng.

Nghe thấy giọng nói của Lâm An Ninh, trong mắt cô lóe lên một tia hận ý. Cô ghét Lâm An Ninh, trong lòng càng nguyền rủa. Được lắm, con nhỏ Lâm An Ninh này, đúng là một đóa sen trắng đang nở rộ, lời tốt đẹp nào cũng dành cho mày cả rồi, tiếng xấu đều đẩy cho tao, lại bảo sai đi.

Đời mà....

Lâm An Khê nghĩ lại những gì xảy ra ở kiếp trước, chùm chăn bật khóc.

Cô không dám khóc ra tiếng chỉ dám âm thầm rơi lệ. Đời trước cô thật sự quá ngốc rồi, không những không nhìn ra em gái mình có ý đồ xấu, càng không nhìn ra Dịch Phong ích kỉ bất tài. Bởi vì xem thường vị hôn phu từ nhỏ của mình là Tô Chí Cường nên trước ngày cưới một ngày đã bỏ trốn.

Sau khi bỏ trốn cô và Dich Phong cũng có một đoạn ngày tháng trôi qua tốt đẹp, nhưng hai người lại không có năng lực gì, càng đừng nói đến việc tự sản xuất,  sau khi tiêu hết tiền ở nhà mang đi, lại không tìm được công việc tốt, bọn họ chỉ có thể sống những ngày tháng bữa no bữa đói.

Sau đó, Dịch Phong dựa vào vẻ đẹp trai của mình vứt bỏ cô đi theo một người đàn bà có tiền.

Cô không dám về nhà, chỉ có thể làm những công việc với mức lương thấp nhất. Lang thang bên ngoài được 10 năm, Lâm An Khê lấy hết dũng khí để về nhà. Nhưng sau khi cô về nhà mới biết, trong lúc cô bỏ trốn, em gái là Lâm An Ninh đã thay cô gả cho Dịch Phong. Sau đó, Tô Dịch Phong trồng rau trong nhà kính, mua đất đồi trồng cây ăn quả, sau đó còn trồng nấm và nuôi trồng thủy sản. Trở thành vua nuôi trồng có tiếng, sự giàu có của anh ta không ai không biết đến.

Lâm An Ninh gả cho Tô Dịch Phong sống những ngày tháng tốt đẹp biết bao.

Nhìn Lâm An Khê như bà lão ngoài 50 tuổi trang điểm lòe loẹt, nhìn Lâm An Ninh chỉ như cô gái 20 , lại nhìn thái độ quan tâm và ấm áp Dịch Phong dành cho An Ninh, Lâm An Khê thực sự chán ghét và hối hận. Sau đó cô cũng không biết xảy ra chuyện gì, khi mở mắt ra lần nữa cô đã xuyên về quá khứ, trở lại thời điểm cô chưa bỏ trốn. Lâm An Khê trong chăn khóc cũng đủ rồi, ngồi dậy lau đi nước mắt, chua xót nói: " Lâm An Ninh, lần này tao sẽ không bao giờ nghe lời mày nữa, tao sẽ gả cho Tô Chí Cường, sẽ đoạt được danh dự, sẽ...những ngày tốt đẹp như thế chỉ có thể là của tao, là của tao."

Lâm An Khê đang lau nước mắt, bên tai vọng đến tiếng của Vương Cửu Hoa: " An Khê, An Khê, ra ngoài ăn cơm."

Lâm An Khê phớt lờ bà. Cô hiện tại không biết phải đối mặt với gia đình mình như thế nào.

Tạm thời chỉ có thể trùm chăn ngủ tiếp. Vương Cửu Hoa gọi mấy tiếng không có người đáp lại, mắng chửi: " Đồ lười biếng, cơm đã không nấu thì thôi đi, đến ăn cơm gọi cũng không ra, lẽ nào còn muốn lão nương vào đút cho ăn."

Đợi cả nhà ăn xong, Lâm An Ninh lại giúp Vương Cửu Hoa dọn dẹp, rửa nồi rửa bát, quét phòng, một vòng bận rộn. Bà nội nhìn thấy cực đau lòng, vội đi qua kéo Lâm An Ninh lại: " Được rồi, được rồi, cháu vẫn còn nhỏ, đừng để kiệt sức, mau ngồi xuống nghỉ chút."

Lâm An Ninh ngoan ngoãn ngồi bên cạnh bà nội, trò chuyện cùng bà, sau đó lại đứng dậy giúp Vương Cửu Hoa dọn dẹp.

Lâm Cửu Duệ đang hút tẩu thuốc, nhìn bố của Lâm An Ninh là Lâm Ái Quốc thở dài: " Thằng hai, đứa con gái lớn nhà mày thì không hiểu chuyện, đứa thứ hai này thì lại quá hiểu chuyện khiến người ta đau lòng, cha chính là sợ đứa thứ hai sau này sẽ chịu thiệt."

Lâm Ái Quốc cũng đau lòng Lâm An Ninh: " Cha, con sau này sẽ quản giáo tốt An khê."

Lâm Cửu Duệ thật sự không ưa nổi phong cách của Lâm An Khê: " Quản giáo, sợ quản không nổi, nó cũng đã 19 tuổi rồi, còn lười không khác gì lợn, anh... thôi được rồi. Dù sao cũng sắp gả đi rồi, gả rồi tự có mẹ chồng quản."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro