chương 5: Cô gái trọng sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Cưu Hoa đang nấu ăn dưới mái hiên, quay đầu nhìn An Ninh đang bưng trà nước cho đám người nhà họ Tô, sắc mặt lập tức trùng xuống. Cho một ít củi vào bếp, Vương Cưu Hoa đứng dậy đi vào trong phòng. Trên giường trong phòng ngủ, Lâm An Khê vẫn nằm đó. Lâm An Khê trên người đắp một chiếc chăn mới, ngủ rất ngon lành, phòng ngủ ấm áp, hai má Lâm An Khê lúc ngủ đều ửng hồng.

Vương Cưu Hoa nhìn Lâm An Khê một mặt ánh hồng như vậy bà không ngừng tức giận. Bà đi đến kéo cái chăn ra, lấy chổi đánh Lâm An Khê.

" Làm gì vậy?"

Lâm An Khê bi làm đứt đoạn mộng đẹp, mông cô lại bị đau, cô hơi mất kiên nhẫn, mở mắt ra liền nhìn thấy Vương Cưu Hoa đang đánh mình, tức giận vươn tay giật cây chổi.

"Mẹ, mẹ làm gì vậy? Mẹ không đi nấu cơm tức giận cái gì?"

Vương Cưu Hoa càng tức giận, giận đến hai mắt đỏ ngầu: " Tao nấu cơm? Tao còn làm người ở của mày à? Hôm nay người nhà họ Tô đến xem ngày, mày thì hay rồi, không giúp đỡ tiếp khách thì thôi lại còn trốn ở trong phòng ngủ trương lên rồi để em mày pha trà rót nước,mày còn không ngại, không biết xấu hổ."

Lâm An Khê lúc đó mới sực tỉnh. Cô mới nhớ ra, hôm nay là thời gian nhà họ Tô ra sính lễ. Cô đối với thời gian này không có kí ức sâu đậm. Ở thời gian này kiếp trước, cô đã sớm cùng Dịch Phong bỏ trốn rồi, lúc nhà họ Tô đến ra sính lễ như thế nào cô cũng không biết. Nhưng về sau cô có nghe người ta nói qua. Hình như nhà họ Tô đến không nhìn thấy cô liền làm loạn. Lâm Ái Quốc vừa tức vừa vội. Người nhà họ Tô mang đến mười mấy người đàn ông lực lưỡng đến chửi trời chửi đất để nhà họ Lâm giao người ra, hiện tại không còn cách nào, Lâm Ái Quốc chỉ có thể thương lượng với Lâm An Ninh, để Lâm An Ninh thay chị gái gả cho nhà họ Tô.

Sau đó hai nhà thương lượng liền làm như vậy. Nghĩ đến những điều này, sắc mặt Lâm An Khê trở lên khó coi.

Cô đột nhiên nhảy ra khỏi giường: " Mẹ, hôm qua con ngủ không được, hôm nay mới đi ngủ. Con bây giờ sẽ ra ngoài, lập tức ra ngay."

Sau đó vẻ mặt của Vương Cưu Hoa mới dịu đi. Bà vứt cây chổi xuống: "Mày nhanh lên, ra ngoài giúp tao nấu cơm."

Lâm An Khê đang đeo giày đáp một tiếng đồng ý. Vương Cưu Hoa làm mặt bình thản đi ra khỏi phòng. Khi bà đi xuống mái hiên liền nhìn thấy Lâm An Ninh mặc một chiếc áo khoác lót lông cũ đang loay hoay quanh bếp lò. Nhìn đứa con thứ hai gầy yếu lại hiểu chuyện như vậy, Vương Cưu Hoa lại thấy mềm lòng. Trong thâm tâm bà lại nghĩ An Khê luôn phàn nàn về việc thiên vị của gia đình, nói cái gì mà ai cũng không thích nó, đều thiên vị An Ninh. Nhưng, nó lại không nhìn xem nó là người thế nào còn An Ninh là người thế nào. An Ninh từ nhỏ đã hiểu chuyện, cách ăn nói thì nhẹ nhàng, chưa từng to tiếng với ai, đối với người nhà thì hiếu thuận. Hơn nữa, An Ninh học tập giỏi giang, từ khi đi học mỗi lần kiểm tra đều đứng thứ nhất, trước giờ không phải để người trong nhà lo lắng.

Nhưng An Khê thì sao?

Tính tình thì xấu, lười biếng lại tham lam, thích thì biết điều một chút không thích thì sẽ gây chuyện.

An Khê học hành không được. Học được năm đầu năm giữa cấp 2* rồi không muốn thi lên cấp 3 chính là nói cái gì cũng không học nữa.

Nhưng đợi đến khi An Ninh thi đỗ cấp 3 cô lại gây chuyện, đi đâu cũng nói người nhà thiên vị, chỉ để An Ninh thi cấp 3 mà không cho cô thi.

Bởi vì điều này mà Lâm Ái Quốc suýt nữa đổ bệnh.

Chính là so sánh tính cách của Lâm An Ninh và Lâm An Khê, đừng nói người thân trong nhà, những người gần xa trong thôn cũng thích An Ninh hơn.

Nghĩ đến những điều này, Vương Cưu Hoa đi qua lấy cái thìa: " Được rồi, con uống đi, nhanh vào trong phòng chuẩn bị một chút, lát nữa phải đi học rồi."

An Ninh cười: " Chưa muộn, con giúp mẹ nhóm bếp, hai người nấu cơm vẫn nhanh hơn một người."

Vương Cưu Hoa cũng cười. Bà xào bắp cải tay chân dầu mỡ: " An Khê, An Khê."

Lâm An Khê chải chuốt xong đi ra, lúc đi đến sảnh đường nhìn thấy Tô Chí Cường ngồi trong sảnh đường, môi mím mím cười với cô, khuôn mặt ửng hồng. Ngồi bên cạnh Tô Chí Cường là anh em của hắn Tô Chí Khang. Hắn nhìn thấy Tô Chí Cường và thấy Lâm An Khê nhìn nhau chăm chú, liền nhìn mấy người thanh niên còn lại nháy mắt cười cười.

Lâm An Khê từ trong phòng đi ra, giúp Vương Cưu Hoa bê rau lên. An Ninh đang cầm cái thớt để cắt xúc xích nóng. Cô cho xúc xích đã thá xong cho vào một cái đĩa, lại thái nhỏ một ít hành, cho dấm và dầu thơm đựng vào một cái bát con. Làm xong, An Ninh gọi nhỏ An Khê: " Chị, Chị cũng mang cái này lên đi."

Lâm An Khê nhìn người khác đều cười nhưng nhìn đến Lâm An Ninh thì không, mắt mày đều không động. Cô đỡ lấy cái đĩa, quay người bước đi.

An Ninh xem như không nhìn thấy gì, cúi đầu tiếp tục thái rau.

Tô Chí Cường nhìn Lâm An Khê trên mặt nở nụ cười bê rau từ trong phòng đi ra, nụ cười trên mặt có chút ngượng ngùng. Ánh mắt của hắn quét qua An Ninh đang yên tĩnh nấu cơm dưới phòng bếp, sau đó vội vàng cúi đầu che đi sự dịu dàng trong ánh mắt.

Tô Chí Khang còn cho rằng Tô Chí Cường lúc đối diện với Lâm An Khê còn ngại ngùng. Hắn vui vẻ cười một tiếng, nâng cốc uống một hớp nước rồi cười nói với Lâm An Khê: " Chị dâu, hay là em ngồi xuống uống miếng nước đã."

Lâm An Khê trừng mắt nhìn Tô Chí Khang: "Uống cái gì mà uống, tôi còn có việc, các người cũng uống ít một chút."

Tô Chí Khang gật đầu: " Được, uống ít một chút, uống ít một chút."

Hắn nắm lấy cánh tay Tô Chí Cường: " Anh, anh nghe thấy chưa? Chị dâu bảo anh bớt uống một chút."

Tô Chí Cường cúi đầu không nói gì, mọi người đều cho rằng hắn mắc cỡ nhưng ai ngờ hắn chỉ đang kìm chế lại.

Ai cũng không biết trong lòng Tô Chí Cường rất khó chịu.

Tô Chí Cường từ nhỏ đã biết mình có hôn ước với Lâm An Khê lớn lên phải cưới cô ấy.

Nhưng hắn vẫn luôn không thích Lâm An Khê. So với Lâm An Khê hắn lại thích Lâm An Ninh hơn. Không chỉ có hắn, những thanh niên chưa kết hôn trong thôn Tiểu Gâu có mấy người không thích Lâm An Ninh đâu chứ.

Chỉ là, mọi người thích thì thích nhưng không có ai dám ngỏ lời. Như đại đa số mọi người nói, Lâm An Ninh chính là thần tiên trên trời, chỉ mong không thể cầu.

Tô Chí Cường cũng có suy nghĩ này. Hắn thầm thích Lâm An Ninh nhưng lại sợ suy nghĩ của mình bị lộ.

Lúc hai gia đình bắt đầu trao sính lễ, chuyện của hắn và Lâm An Khê đã có ước định cuối cùng, hắn liền nghĩ với điều kiện nhà hắn có thể cưới Lâm An Khê đã là quá tốt rồi, hắn không thể mơ mộng thêm nữa.

Hắn điều chỉnh tâm trạng, quyết định sẽ sống một cuộc sống tốt đẹp với Lâm An Khê. Nhưng hôm nay nhìn thấy Lâm An Ninh, trong tâm hắn không khỏi dao động. Muốn không thích Lâm An Ninh nữa nhưng đây là một việc đặc biệt khó.

An Ninh giúp Vương Cưu Hoa nấu cơm xong liền rửa tay đi vào phòng.  

Trong phòng, An Ninh nhấc chiếc túi to đùng đã đựng sẵn quần áo đặt lên giường rồi lật lại, quả nhiên cô nhìn thấy đáy túi đã rách một đường, e rằng chỉ cần xách túi đi mấy bước đồ đạc bên trong đều rơi ra hết.

An Ninh nhếch mép cười, lấy quần áo ở trong túi ra, ở đáy túi, nhìn thấy một chiếc áo sơ mi trắng của nam. 



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro