Chương 6: Cô gái trọng sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

An Ninh lấy chiếc áo sơ mi nam ra cất đi, lại tìm kim chỉ khâu cái túi lại thật cẩn thận. 

Đến khi cô khâu xong rồi thì nghe thấy tiếng Lâm An Khê ở bên ngoài gọi cô: " An Ninh, An Ninh."

An Ninh vội đáp lại một tiếng: " Có"

Giọng của Lâm An Khê có chút vui vẻ: " Em có muốn đi luôn không, đúng lúc có xe đi lên trấn, nhân tiện chở em đi."

An Ninh bỏ quần áo vào trong túi, kéo khóa thật cẩn thận, lại giấu kĩ chiếc áo sơ mi rồi mới từ trong phòng đi ra.

Lâm An Khê đang đứng dưới mái hiên nói chuyện với mọi người, trên mặt nở nụ cười tươi rói, tâm tình rất tốt: " Em mau thu dọn đồ, chị gọi người chở em một đoạn, em có thể tiết kiệm chút tiền."

An Ninh cười: " Em đợi lát nữa mới đi."

Lâm An Ninh đang nói chuyện với Lâm Tiền Môn, người giàu nhất thôn Tiểu Cẩu.

Lâm Tiền Môn mấy năm trước làm trong quân đội, sau khi cải cách mở cửa, hắn vay tiền mua một chiếc xe giúp người ta kéo hàng, chưa đến hai năm liền trở lên giàu có, không những trả được nợ còn mua được thêm 2 cái máy kéo.

Lần này Lâm Tiền Môn lái máy kéo lên thị trấn làm việc, trùng hợp lúc đi qua nhà Lâm Ái Quốc nhớ ra hôm nay An Ninh có lẽ phải đi học, thuận tiện hỏi xem có muốn đi cùng không.

An Ninh đứng đối diện Lâm Tiền Môn: " Chú Tiền Môn, cháu còn chưa ăn cơm, mẹ cháu bảo làm bánh cho cháu cầm lên trường, còn phải đợi một chút nữa, chú bận thì đi trước đi."

Lâm Tiền Môn cũng có việc, cười một tiếng: " Vậy được, chú đi trước đây, đợi khi nào cháu ở trên trấn về, chú đón cháu."

An Ninh vô cùng lịch sự nói một tiếng: " Cảm ơn chú, lại làm chú phí tâm lo lắng rồi, đúng rồi, sách vở cấp 2 cháu vẫn còn, hôm khác cháu nhờ mẹ mang sang cho chú."

Con trai nhà Lâm Tiền Môn đang học cấp 2, thành tích học tập cũng được, cũng chăm chỉ, sách vở của An Ninh đối với nó rất có ích.

Lâm Tiền Môn nghe vậy liền cười: " Được, vậy chú không khác sáo rồi, thôi chú đi trước đây."

Ông ngậm điếu thuốc đi ra ngoài, An Ninh vội vàng đi theo tiễn. 

Lâm An Khê ở đằng sau không thèm để vào mắt, cảm thấy An Ninh quá đạo đức giả rồi.

Cô cảm thấy bất luận là ai trong tính cách cũng đều có khuyết điểm, nhưng biểu hiện của An Ninh quá hoàn mĩ, nói  như vậy chỉ có thể An Ninh là một người quá thâm hậu, là một người không thể kết giao. 

Cũng giống như cô ở kiếp trước, cô vừa đi An Ninh liền gả cho Tô Chí Cường,  sau đó nắm giữ được Tô Chí Cường, lại chinh phục được gia đình nhà họ Tô để cả một đại gia đình như thế giúp đỡ cô ta. Cuối cùng trở lên giàu có, An Ninh trải qua một cuộc sống sung sướng.  

Nghĩ đến những gì đã xảy ra ở kiếp trước, trong lòng Lâm An Khê giống như lửa đốt.

Tô Chí Cường và nhóm thanh niên không ở lại nhà họ Lâm lâu, ăn ít rau, uống hai chén rượu rồi rời đi.

Sau khi bọn họ đi, cả nhà họ Lâm mới bắt đầu ăn cơm.  Vương Cưu Hoa nướng mấy cái bánh để riêng sang một bên cho An Ninh, trên bàn ăn để một ít màn thầu.

Lâm An Khê vừa nhìn thấy màn thầu trên bàn liền không vui. Cô đặt đũa xuống bàn: " Mẹ, mẹ như vậy là quá thiên vị rồi, tại sao An Ninh ăn bánh nướng mà chúng ta lại phải ăn màn thầu?"

Vương Cưu Hoa trừng Lâm An Khê một cái: " Có đồ ăn thì ăn đi, đừng nói mấy lời vô ích."

Lâm An Khê càng không vui: " Ăn, ăn cái này à, con cũng muốn ăn bánh nướng."

Lâm Ái Quốc tức giận ném cả đũa đi: " Mày nói cái gì đấy? An Ninh nó phải đi học, mấy cái bánh cho nó mang đến trường ăn, em nó ở trường ăn uống không tốt, để tiết kiệm tiền, màn thầu cũng không nỡ ăn, mẹ mày mới nướng mấy cái bánh cho nó bồi bổ. Chính là cái bánh này, vừa lạnh vừa cứng, An Ninh còn phải ăn trong một tuần, mày thì tốt rồi, đến em gái cũng ganh."

Ngồi bên cạnh, Lâm An Bình vừa gặm bánh vừa nói nhỏ: "Chị ơi, chị thôi đi, em là người nhỏ tuổi nhất nhà chúng ta, em còn chưa nói, chị làm loạn cái gì."

Lâm An Khê càng tức giận, thở hồng hộc.  An Ninh đang cắn một miếng màn thầu nhìn thấy Lâm An Khê sắp phát điên, cô vậy mà lại phát điên trước. An Ninh ném chiếc màn thầu đang cắn dở vào trong đĩa, giơ tay tát vào mặt Lâm An Ninh một cái. Cái tát này không những làm cho Lâm An Khê mà cả gia đình đều rất bất ngờ.

An Ninh là  một cô gái vô cùng dịu dàng, trước giờ đều không gây gổ với người khác, lúc ở nhà thì luôn nhường nhịn Lâm An Khê.

Nhưng lần này, An Ninh thật sự đánh Lâm An Khê lại còn chỉ vì Lâm An Khê nói mấy câu chua ngoa? Việc này, hình như có chút không bình thường.

Lâm An Khê che mặt nhảy dựng lên: " Lâm An Ninh, mày đủ...mày không phải người...mày..."

"Con chửi ai?"

Lâm Ái Quốc đập tay xuống bàn, trừng mắt với Lâm An Khê.

Lâm An Khê thống khổ khóc, hai mắt lưng tròng: " Cha, cha vừa mới thấy đó, Lâm An Ninh nó đánh con, đánh vào mặt con, cha thật sự, cha thật sự còn muốn bênh nó."

An Ninh cười lạnh: " Em đánh chị, em đánh chị vẫn còn nhẹ, nếu tính khí em xấu thêm chút nữa là em có thể giết chị luôn rồi."

Câu nói này làm cho cả nhà đều không hiểu.

An Ninh quay người đi vào trong phòng, lúc cô đi ra trên tay cầm theo chiếc sơ mi màu trắng.

Cô vứt chiếc áo sơ mi trước mặt Lâm An Khê: " Chị nhìn xem chị đã làm ra chuyện tốt gì?"

" Chị..."
Lâm An Ninh có chút hoảng hốt cầm lấy áo sơ mi trắng, trong chốc lát liền khôi phục bình tĩnh: " Tao làm gì, Lâm An Ninh, sao mày lại có áo sơ mi của nam, mày..."

" Em làm sao?"

Lâm An Ninh cười lạnh một tiếng: "Em còn muốn hỏi chị đây,  em vừa nhớ ra còn quên vài món đồ, liền mở túi ra để đồ, nhấc cái túi lên mới phát hiện đáy túi bị rách một đường, hơn nữa đặt ở đáy túi chính là chiếc áo này, Lâm An Khê cái áo này ở đâu ra?"

" Tao làm sao biết."

An Ninh tức quá hóa cười: " Chị không biết? Em nhìn thấy chị mua cái áo này, em còn cho rằng chị mua cho anh rể, không nghĩ rằng chị vậy mà để nó vào trong túi của em, Lâm An Khê chị làm vậy là có mục đích gì?"

An Ninh hỏi Lâm An Khê xong quay đầu nhìn Lâm Ái Quốc: " Cha, chị làm việc này đúng là không coi trời đất ra gì rồi, con không biết con có chỗ nào làm phật ý chị, chị liền hại con thế này, nếu như em không phát hiện ra cái túi đó bị rạch,  sợ rằng xách đi, đi chưa được mấy bước , cái áo này đã rơi ra ngoài rồi, một đứa con gái lớn đi học trong túi lại đựng áo sơ mi của nam, người khác sẽ nghĩ thế nào?  Khẳng định là nghĩ con không học hành hẳn hoi, ở trường cùng người khác chơi bời, đến lúc đó thanh danh của con mất hết rồi."

Sắc mặt Lâm An Khê tái mét.

Mặt Lâm Ái Quốc còn tái hơn.

" Mày nói nhảm nhí." Lâm An Khê phản bác.

Lâm An Ninh nhìn Lâm Ái Quốc.

Lâm Ái Quốc suy nghĩ một chốc rồi nhìn Lâm An Khê: " Con nha đầu chết tiệt này, mày,  mày làm ra chuyện này...tao đánh chết mày."

Lâm Ái Quốc  giơ tay lên định đánh Lâm An Khê, Lâm An Khê vội vàng chạy đi nấp, cô vô cùng cố chấp: " Cha, tại sao cha đánh con, việc này là An Ninh làm, nó, cái áo này là nó mua."

Vương Cưu Hoa lật tay tát vào mặt Lâm An Khê: " Mẹ nói con đừng nói những lời vô nghĩa nữa, An Ninh là  người như thế nào, mẹ và cha có thể không biết rõ sao,  nó sẽ không làm ra loại chuyện này."

Lâm An Ninh ánh mắt thâm thúy nhìn Lâm An Khê: " Chị, chị vừa không muốn để em sống dễ dàng, lại còn muốn hủy hoại thanh danh của em, vậy chị có nghĩ đến thanh danh của em bị hủy hoại rồi, chị có thể có được cái gì tốt? Chúng ta là chị em ruột,  em là một đứa xấu xa, chị sẽ là người tốt được sao? Nhắc đến người ta nhất định sẽ nói, em gái của An Khê không phải là cái thứ tốt đẹp gì, cô ta cũng không học tốt, đừng nói chị em chúng ta, đến An Nhiên cũng bị lôi ra nói, chị nói xem, đây không phải chị đã làm tổn thương người khác sao?"

Lâm An Khê choáng váng.

Cô chỉ muốn hại một mình Lâm An Ninh, để cho Lâm An Ninh xấu mặt, nhưng lại không nghĩ  đến cô và Lâm An Ninh là người một nhà, là chị em ruột, nếu một người bị tiếng xấu, những người còn lại chắc chắn cũng bị liên lụy.









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro