Chương 4: Vị diện hiện đại (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trưa hôm đó, Bách Lý Tân liền nhận được cuộc gọi tư nhân của Lạc Đàm Thiên, Lạc Đàm Thiên ở trong điện thoại bày tỏ anh đã một lần nữa sửa lại hợp đồng, nhưng có vài chỗ vẫn chưa hoàn thiện, hy vọng có thể gặp mặt cậu.

Bách Lý Tân buông điện thoại, cong khoé miệng cười.

Ngày hôm đó ngồi trong xe Lạc Đàm Thiên, Lạc Đàm Thiên đột nhiên hỏi vì sao lại vứt bỏ Vương Tư Tư, cậu tự nhiên sẽ không vô duyên vô cớ trả lời, 'Vì yêu thầm Từ Hạo Nhiên', bởi vì cậu biết, Lạc Đàm Thiên cũng là một tên gay không hơn không kém.

Nếu muốn để cho Lục Tuyết Phỉ thu hoạch được tình yêu lẫn sự nghiệp, đối với gay xuống tay so với nam thẳng càng thêm dễ dàng. Hơn nữa nếu muốn tìm người yêu, liền phải tìm người mạnh mẽ nhất trên đời này, sau khi cậu xem xét, người này phải là Lạc Đàm Thiên.

Nhưng S419M không nói cho Bách Lý Tân, gay cũng chia làm hai loại, 1 cùng 0, số 1 là trời sinh đi áp, còn 0 là trời sinh bị áp. Bách Lý Tân nếu tìm người đàn ông khác, nói không chừng còn có thể làm 1, nhưng nếu cậu trêu chọc Lạc Đàm Thiên, đời này cũng chỉ có mệnh làm 0.

Bách Lý Tân mặc áo sơ mi trắng cùng quần âu đen, cài đến cúc trên cùng, đeo nơ vào, mặc áo khoác vừa người, đột nhiên nhớ tới bản thân còn muốn quyến rũ Lạc Đàm Thiên, đem âu phục ném sang một bên, cởi quần, đem hai cúc áo trên cùng tháo ra, lộ ra da thịt màu trắng nõn mới chịu dừng tay.

Đem âu phục sạch sẽ màu đen bỏ vào tủ quần áo, cậu lấy quần kaki mặc vào, thanh niên trong gương từ bộ dáng có chút nghiêm túc biến thành bộ dáng thiếu niên sáng lạn bồng bột.

Bách Lý Tân tự cảm thấy hoàn hảo, nhìn gương cười cười, xoay người rời đi.

Nơi Lạc Đàm Thiên tuyển chọn là một nhà hàng Pháp ở Hoa quốc, ánh nến lay động, rượu vang đỏ hương vị cay nồng, lãng mạn đa tình.

Tiệm cơm nước ngoài này mở ra chỉ để cho hội viên sử dụng, giữ quyền riêng tư tuyệt đối, bị một vài người quyền cao chức trọng yêu thích.

Bách Lý Tân vừa bước vào nhà hàng, liền được phục vụ mang đến phòng riêng, đi một nửa đường bước chân của cậu bỗng dừng lại, bởi vì cậu thấy được ba người quen.

Từ Hạo Nhiên, Vương Tư Tư, còn có Chu Vận đẹp trai.

Ba người đứng trong đại sảnh, đang xảy ra tranh cãi, Bách Lý Tân mơ hồ nghe được vài từ như 'buông tay', 'tự trọng'.

Ba người lôi lôi kéo kéo, đưa tới ánh mắt người xung quanh, ít nhất ở đây cũng không có paparazzi, nếu không đầu đề tin tức ngày mai có thể tưởng tượng được chính là « Tình yêu mập mờ được đưa ra ánh sáng! Thiên vương Chu Vận cùng nữ minh tinh mới nổi Vương Tư Tư dùng cơm thân mật!»

Từ Hạo Nhiên cũng cảm thấy ba người lôi lôi kéo kéo rất khó coi, ngẩng đầu xin lỗi người xung quanh, hắn ta nhìn qua bên này vừa vặn gặp Bách Lý Tân đi tới. Từ Hạo Nhiên cứng đờ tại chỗ, nhưng thật ra Bách Lý Tân không để bụng, chỉ nhẹ nhàng gật đầu xem như chào hỏi, lại tiếp tục đi theo phục vụ.

Lạc Đàm Thiên đã ở bên trong chờ đợi, anh nhìn thấy Bách Lý Tân tiến vào có chút sững sờ, thuận miệng hỏi, "Làm sao vậy?"

Bách Lý Tân lắc đầu, "Không có gì, thời điểm tiến vào có nhìn thấy Từ Hạo Nhiên."

"Hửm?" Lạc Đàm Thiên nhướn mày, "Sau đó?"

"Sau đó tôi liền suy nghĩ vì sao lúc trước lại coi trọng anh ta? Mắt của tôi có phải mì hay không?" Bách Lý Tân thẹn thùng cười, "Nếu thích, cũng là thích người như ngài..." Cậu dừng lại, xấu hổ nhìn Lạc Đàm Thiên.

Lạc Đàm Thiên cũng không hỏi nữa, anh vì Bách Lý Tân rót ly rượu vang, "Hợp đồng tôi đã mang tới đây, chút nữa lại xem, nếu không có vấn đề gì, ngày mai chúng ta liền kí hợp đồng."

Bách Lý Tân gật đầu, cầm ly rượu lắc nhẹ, mùi thơm tinh khiết toả ra, "Rượu La Romanee - Conti niên đại 1978, thuần hậu ngọt lành, tinh phẩm trong tinh phẩm." Cậu dùng đầu lưỡi hồng ướt át liếm môi, phát ra tiếng nước, bộ dáng chưa đã thèm.

Lạc Đàm Thiên nhìn chằm chằm động tác Bách Lý Tân, chỉ thấy đầu lưỡi đỏ bừng vươn ra, liếm láp dọc khoé môi, trên mặt lộ ra tươi cười thoả mãn, lại lộ ra mê người nói không nên lời.

Nuốt ngụm nước miếng, Lạc Đàm Thiên nói, "Không nghĩ đến cậu còn nhỏ tuổi như vậy, thế nhưng lại biết phẩm rượu, thời điểm tôi lấy rượu ra còn sợ cậu không uống được, đem bình rượu ngon của tôi phá hư."

Bách Lý Tân nhợt nhạt cười, "Tôi như thế nào lại không biết, muốn hỏi tôi thích cái gì nhất, tất nhiên là rượu ngon. Nhưng thật ra Lạc tổng mới là thần tượng tôi muốn hướng tới."

"Lúc ba tôi vừa mới chết, tôi tiếp quản công ty giải trí Lục thị, khi đó tôi đã xem ngài như thần tượng. Ngài 19 tuổi nắm quyền Lạc thị, không chỉ đem Lạc thị hoàn hảo chuyển mình, còn không ngừng phát triển, làm tôi không cách nào với tới. Tôi lúc ấy nói với bản thân, Lạc tổng có thể làm được, tôi cũng có thể làm được, cho nên tôi vượt qua khó khăn đầu tiên, sau đó Từ Hạo Nhiên cũng đến giúp tôi, công ty mới có cơ hội chuyển biến tốt đẹp."

"Mấy năm nay dưới trướng công ty cậu chỉ có một mình Vương Tư Tư, hiện tại cô ta đi ăn máng khác, tiếp theo cậu muốn làm gì?" Đôi mắt Lạc Đàm Thiên lạnh lẽo, tiếng nói trầm thấp.

Miệng nói thật dễ nghe, một tiếng thần tượng hai tiếng cũng thần tượng, nhưng không phải trong lòng tâm tâm niệm niệm vẫn là Từ Hạo Nhiên hay sao? Không biết vì sao, khi anh nghe trong miệng Bách Lý Tân nhắc đến Từ Hạo Nhiên, lại có chút phản cảm, cho nên mau chóng thay đổi đề tài.

"Tôi không tính toán kí hợp đồng nghệ sĩ, tôi muốn chuyển hình thành công ty sản xuất phim 3D." Bách Lý Tân nghĩ nghĩ, trả lời.

Lạc Đàm Thiên nghe vậy hai mắt đen tối không rõ, "Vì sao? Vì không muốn đoạt tài nguyên của Từ Hạo Nhiên? Té ngã liền không bò dậy?"

Bách Lý Tân sửng sốt, Lạc Đàm Thiên giống như hiểu lầm cái gì, sở dĩ đem công ty chuyển hình thành công ty điện ảnh 3D là vì cậu nắm chắc có thể đem công ty vươn tầm thế giới, đạt được độ cao mọi người không thể với tới, căn bản không nghĩ tới có thể tranh đoạt tài nguyên với Từ Hạo Nhiên hay không. Lại nói bản thân cậu cũng không phải thánh mẫu, cậu không đi theo Từ Hạo Nhiên đoạt tài nguyên, còn người khác thì không chắc.

Bách Lý Tân nhanh nhẹn lắc đầu, giải thích nói, "Không phải, Lạc tổng cũng đã xem đoạn video 3D kia, ngài có thể nói xem, đoạn video kia của tôi so với Hollywood hiệu quả thế nào?"

"Theo ý của tôi, đoạn video của cậu hiệu quả càng tốt hơn." Lạc Đàm Thiên không cần suy nghĩ đã trả lời.

"Cho nên phim điện ảnh tôi vẫn sẽ quay chụp, nhưng nếu yêu cầu bắt buộc phải có vai chính, tôi sẽ cùng công ty giải trí khác kí hợp đồng, nhưng sẽ không phí sức bồi dưỡng nghệ sĩ. Đào tạo một người diễn viên quá mực lãng phía thời gian cùng tài nguyên, huống chi mỗi diễn viên biểu diễn cũng có mức độ nhất định, không bằng tôi tìm trong giới giải trí diễn viên thích hợp. Hơn nữa, trong phim điện ảnh của tôi, trọng tâm luôn là cảnh đẹp hoa lệ, không phải là kỹ thuật diễn của vai chính. Tôi muốn mọi người nhớ kĩ chính là cảm giác kích thích bùng nổ, trái tim cùng linh hồn phải cùng nhau run rẩy. Tôi muốn bọn họ khi xem phim điện ảnh của tôi, đôi mắt phải chặt chẽ khoá vào màn hình, một giây cũng không thể rời đi."

"Tất nhiên," Bách Lý Tân giọng nói vừa chuyển, nghịch ngợm lè lưỡi, "Này chỉ là tưởng tượng của tôi, Lạc tổng nếu không phiền, coi như tôi nằm mơ giữa ban ngày."

Lạc Đàm Thiên lại lắc đầu, "Nó sẽ không chỉ là mơ ước." Anh cúi đầu uống rượu che giấu vẻ mặt mất tự nhiên, lúc nãy khi Bách Lý Tân thoải mái nói ra trên mặt không thể che giấu sự tự tin, hưng phấn khiến anh rung động, làm anh muốn đi qua ôm chặt lấy cậu.

Hai người lại ăn trong chốc lát, sau khi ăn xong, Bách Lý Tân nhìn hợp đồng, xác định mấy chỗ đã sửa chữa, Lạc Đàm Thiên mới ôm Bách Lý Tân có chút hơi xay lên xe, đưa cậu về nhà.

Tài xế không nhanh không chậm lái xe, lúc đầu Bách Lý Tân dựa vào vai Lạc Đàm Thiên, chỉ một lúc sau khi tài xế bẻ cua, Bách Lý Tân thuận thế đổ vào lồng ngực Lạc Đàm Thiên, gương mặt nóng bỏng cách lớp áo sơ mi mỏng manh dán trước ngực Lạc Đàm Thiên.

Cả người Lạc Đàm Thiên toả ra cỗ hoocmon nam tính dễ ngửi, trêu ghẹo Bách Lý Tân đến mức trái tim muốn thất thủ, nguyên bản chỉ tính toán diễn kịch, lại không nghĩ thật sự uống quá nhiều. Hơn nữa cậu vậy mà nổi lên phản ứng với Lạc Đàm Thiên, chẳng lẽ đồng tính cũng sẽ lây bệnh sao?

Cậu đã tính toán tốt từ trước, khiến Lạc Đàm Thiên yêu cậu, nhưng lúc quan hệ cậu sẽ giao quyền điều khiển cho hệ thống, chuyện này cậu có hỏi qua S419M, nó nói có thể. Nói như vậy, trong lòng Lạc Đàm Thiên, vẫn luôn là cậu và anh ở bên nhau, nếu cậu và Lạc Đàm Thiên ở bên nhau cả đời, Lạc Đàm Thiên còn sẽ không yêu cậu hay sao?

Lạc Đàm Thiên cũng không muốn chạy, vẻ ngoài Lục Tuyết Phỉ thanh tú đẹp trai, hơn nữa anh lại có hảo cảm với cậu, bây giờ cậu nằm trong lòng anh nhích tới nhích lui, thật sự là khó nhẫn nại, Lạc Đàm Thiên kêu lên một tiếng, cảm giác bản thân có chút cứng.

Xe rốt cuộc chạy tới trước cửa nhà họ Lục, Lạc Đàm Thiên kéo Bách Lý Tân ra khỏi lồng ngực mở cửa xuống xe, anh vỗ mặt Bách Lý Tân nói, "Lục Tuyết Phỉ, đã đến nhà."

Nhìn bộ dáng Bách Lý Tân mờ mịt ngây thơ, Lạc Đàm Thiên thở dài, đành phải bất đắc dĩ đỡ cậu.

Mới vừa bước xuống xe, liền nhìn thấy được Từ Hạo Nhiên chờ đã lâu, Lạc Đàm Thiên nhíu mày, đỡ Bách Lý Tân tiếp tục đi về phía trước.

Từ Hạo Nhiên hôm nay cùng Vương Tư Tư đến nhà hàng Pháp dùng cơm, không nghĩ tới thế nhưng đụng phải Chu Vận. Danh tiếng Chu Vận trong ngành cũng không tồi, nhưng Tư Tư không biết vì sao luôn không thích người này. Hai người một lời không hợp liền bắt đầu cãi vã, chính mình lại phải ở bên cạnh ngăn cản. Nhưng vừa nâng đầu, vậy mà nhìn thấy người bản thân hắn ta không muốn đối mặt nhất --- Lục Tuyết Phỉ.

Lúc trước phản bội Lục thị, hắn ta đã làm tốt chuẩn bị cả đời cũng không qua lại với nhau, lựa chọn giữa bạn bè và tình yêu, vậy hắn ta chỉ có thể lựa chọn tình yêu.

Hắn ta cho rằng Lục Tuyết Phỉ sẽ qua chất vấn, nhưng không nghĩ tới cậu chỉ nhẹ nhàng gật đầu, coi sự tình như chưa từng xảy ra liền rời đi.

Nhưng hắn ta đã nhìn kĩ, Lục Tuyết Phỉ lại đi vào phòng Lạc Đàm Thiên! Lạc Đàm Thiên có tiếng là đồng tính luyến ái, nếu như bị anh coi trọng, Lục Tuyết Phỉ còn có thể toàn thân mà lui trở ra sao?

Bởi vì lo lắng cho Lục Tuyết Phỉ, Từ Hạo Nhiên chở Vương Tư Tư về liền đi thẳng tới nhà họ Lục, chờ tới tận bây giờ. Nhưng dưới ánh đèn nhìn cửa xe mở ra, Từ Hạo Nhiên nhíu mày, dưới lớp quần âu phục của Lạc Đàm Thiên là cái gì!? Đều nhô lên như vậy!?

Từ Hạo Nhiên nhìn bộ dáng hai người thân mật, đè xuống ghê tởm dưới đáy lòng, bước nhanh tới tiếp nhận Lục Tuyết Phỉ. Lạc Đàm Thiên sao có thể để hắn ta như ý, anh cao gần 2m, Từ Hạo Nhiên chỉ có 1m85, dùng giọng nói không chút cảm xúc nói, "Buông tay."

Từ Hạo Nhiên cả người run lên, trong nháy mắt, hắn ta cảm giác bản thân không phải bị người nhìn chằm chằm, mà là bị ác ma đến từ địa ngục nhìn chằm chằm.

"Chờ, chờ một chút." Lạc Đàm Thiên vừa đi hai bước, Từ Hạo Nhiên lại chặn trước mặt anh.

Từ Hạo Nhiên dùng ngữ khí hơi cầu xin nói, "Tuyết Phỉ với ngài không phải người chung đường, ngài buông tha cậu ấy đi. Cậu ấy từ nhỏ đã có thói ở sạch, ngay cả phụ nữ cũng chưa chạm qua."

Lạc Đàm Thiên dừng một chút, cảm nhận được rõ ràng người nằm đè trên ngực anh trong một cái chớp mắt cứng đờ. Anh dùng tròng mắt tối tăm nhìn Từ Hạo Nhiên, đột nhiên hỏi một câu, "Nếu cậu ấy chung đường với tôi thì sao? Nếu cậu ấy đột nhiên thổ lộ với cậu, cậu sẽ chấp nhận cậu ấy sao?"

Từ Hạo Nhiên hơi kinh ngạc, vội vàng xua tay, "Sẽ không, tôi và Tuyết Phỉ là anh em tốt, cậu ấy không phải... Sẽ không."

Lạc Đàm Thiên thở dài, tay không dấu vết mà ôm mông Bách Lý Tân, "Nếu cậu không thể bao dung cậu ấy, liền biến khỏi tầm mắt cậu ấy thật xa. Ở trước mặt anh em cùng phụ nữ, cậu không phải rất dứt khoát chọn phụ nữ hay sao?"

Từ Hạo Nhiên tức khắc á khẩu không trả lời được, đối với chuyện này, hắn ta vô cùng áy náy, khó thở rời đi, hắn ta sợ hãi Vương Tư Tư một mình ở bên ngoài không thể tự bảo vệ, lại xem nhẹ anh em bị hắn ta vứt bỏ qua một bên.

Lời cần nói đã nói xong, Lạc Đàm Thiên không quan tâm Từ Hạo Nhiên nghĩ gì, đỡ Lục Tuyết Phỉ đến cổng nhà họ Lục, bởi vì cửa nhà bọn họ dùng vân tay để mở khoá, Bách Lý Tân đứng dậy ấn vân tay cửa liền mở ra, hai người đi vào, trực tiếp nhốt Từ Hạo Nhiên ngoài cửa.

Từ Hạo Nhiên bị nhốt ngoài cửa, có chút không biết làm sao. Đây là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, hắn ta bị Lục Tuyết Phỉ nhốt ngoài cửa.

Trong phòng, Bách Lý Tân ôm cổ Lạc Đàm Thiên, dùng tròng mắt ướt dầm dề nhìn anh, tội nghiệp nói, "Ngài cố ý bóc trần vết sẹo của tôi."

Lạc Đàm Thiên thấp giọng cười khẽ, "Đau dài không bằng đau ngắn. Nhưng cậu hẳn là có nghe nói đến xu hướng giới tính của tôi, nếu còn nhìn tôi như vậy, danh tiết của cậu cũng không thể giữ được."

Bách Lý Tân cười ngu ngơ, "Anh chắc cũng biết giới tính của tôi." Cậu chính là muốn quyến rũ Lạc Đàm Thiên mới làm như vậy, hiện tại Lạc Đàm Thiên đã tới, nào có đạo lý thả đi?
--------------------
2785 chữ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro