Chương 6: Vị diện hiện đại (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy năm nay công tỷ giải trí Lục thị dưới danh nghĩa đã kí được với mười mấy nghệ sĩ, trong đó nổi tiếng cũng chỉ có hai người, Vương Tư Tư cùng một nghệ sĩ nam khác, Vương Tư Tư có trình độ cao hơn, người nghệ sĩ nam kia liền thấp hơn một chút, chỉ ở giữa tuyến hai tuyến ba.

Bách Lý Tân tạm biệt tổng giám đốc công ty TV Thị Linh, lại gọi vị nghệ sĩ nam vào phòng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, "Cậu hẳn là đã biết, tôi đuổi việc Vương Tư Tư. Từ Hạo Nhiên mấy hôm trước cũng mang theo một đám người rời đi. Công ty giải trí của chúng ta hiện giờ yếu thế, người không vì mình trời tru đất diệc, nếu cậu muốn đi, tôi sẽ không ngăn cản, tiền vi phạm hợp đồng tôi cũng sẽ không bắt đền, tôi sẽ làm giống như Vương Tư Tư, lấy danh nghĩa công ty đơn phương hủy hợp đồng."

Nghệ sĩ tên Hải Sanh nghe vậy sửng sốt.

Thật ra quan hệ giữa hắn với Vương Tư Tư cũng không tệ lắm, sau khi ả rời đi mấy ngày cũng lén đi tìm hắn, tỏ ý bản thân muốn mở phòng làm việc, nếu có cơ hội, hy vọng hắn có thể giúp ả ta.

Nói không do dự là giả, có Từ Hạo Nhiên quạt gió thêm củi, Vương Tư Tư nhanh chóng phát triển, giống như nữ thần quốc dân nổi tiếng, danh tiếng cao, chỉ sợ cho dì hắn có phấn đấu 5 năm cũng không thể với tới, hai người bọn họ rõ ràng kà cùng ký hợp đồng, Vương Tư Tư lại một đường thuận lợi, còn hắn cũng chỉ nằm giữa tuyến hai tuyến ba.

Nhưng hắn vẫn từ chối Vương Tư Tư, làm người không thể bạc tình phản chủ như vậy, hắn hiện giờ vừa mới xuất đạo hai năm, cũng đã nằm ở tuyến hai tuyến ba, so với thành tích của diễn viên khác đã rất tốt. Thành quả này trừ bỏ bản thân cố gắng đạt được, còn phải nhờ vào ông chủ cung cấp tài nguyên, tìm khắp cả nước, thật đúng là không có mấy người có tốc độ thành danh như Vương Tư Tư.

Tuy rằng không biết Lục tổng vì lý do gì đuổi việc Vương Tư Tư, nhưng nếu ông chủ không bạc đãi hắn, hắn cũng không thể vứt bỏ ông chủ. Hơn nữa lúc hắn nghe Vương Tư Tư mở phòng làm việc không những không cảm thấy ả tài giỏi, ngược lại cảm thấy ả ta rất mưu mô.

Muốn mở phòng làm việc không phải nói mở là mở, từ khi có suy nghĩ, đến lúc lập kế hoạch, lại tích cóp vốn, đến việc trang trí, tuyển người, ngắn nhất cũng phải mất ba tháng, nhưng ả vừa rời đi công ty một tháng liền chuẩn bị xong. Muốn nói không có dự mưu trước, hắn đúng là không tin.

Nhưng nếu ả đã nói với Lục tổng, ả cũng không cần thiết phải ký nhiều hợp đồng quảng cáo, hoặc ít nhất lúc hủy hợp đồng cũng nên kiên trì quay cho xong. Nhưng Vương Tư Tư đi rồi, thật đúng là bộ dáng cả đời cũng không muốn qua lại, không bước chân vào một bước, đem một đống rắc rối phủi tay mặc kệ.

Mấy ngày hôm trước Từ tổng cũng dắt theo một đám người đi ăn máng khác, bây giờ hắn rất hoài nghi Từ tổng cùng Vương Tư Tư cấu kết hãm hại Lục tổng. Ả không mưu mô thì ai mưu mô. Nếu ông chủ tính toán bỏ mặc Vương Tư Tư, thì đóng băng hoạt động của ả ta là được rồi, làm gì phải phiền toái như bây giờ? Giới giải trí là nơi thay đổi nhanh như chớp, hôm nay cô bạo hồng, nhưng chỉ suốt hai năm không lộ diện, sẽ không ai nhớ kỹ cô.

Nghe ông chủ muốn đuổi người, Hải Sanh nhún vai, cười khổ một tiếng, "Tôi còn có thể đi đâu đây, Lục tổng, anh đối với tôi không tệ, tôi không thể cứ như vậy bỏ anh mà đi."

Bách Lý Tân vui mừng cười, ánh mắt Lục Tuyết Phỉ không tồi. Công ty giải trí Lục thị kí hợp đồng với hai nghệ sĩ, Từ Hạo Nhiên chọn trúng Vương Tư Tư, Lục Tuyết Phỉ chọn trúng Hải Sanh. Vương Tư Tư là một kẻ phản bội, Hải Sanh lại là người tình nghĩa.

Trong trí nhớ Lục Tuyết Phỉ, Hải Sanh đã nhiều lần không chút để ý vì công ty tuyên truyền, đều là xuất phát từ ý muốn trả ơn cho ông chủ.

Thật ra Lục Tuyết Phỉ cũng không trông cậy vào hắn trả ơn, công ty và nghệ sĩ cũng chỉ là mỗi ràng buộc giữa lợi ích với nhau. Nghệ sĩ dựa vào công ty tích góp nhiệt độ, chờ góp đủ rồi lại công ty như cây cầu đưa nghệ sĩ lên vị trí cao hơn, mà công ty ngược lại lấy đi thanh xuân của nghệ sĩ, dựa vào nghệ sĩ kiếm tiền.

Sự chân thành của Hải Sanh khiến Lục Tuyết Phỉ cảm thấy ấm áp, lúc này mới làm cho cậu trong giai đoạn khó khăn này kiên trì tiến tới.

Tạm biệt Hải Sanh, Bách Lý Tân không chịu nghỉ ngơi, quay đầu triệu tập hết nhân viên mở hội nghị.

Hội nghị mới diễn ra không tới vài phút đã có ba người nắm tay nhau rời đi, một bộ dáng thở phào nhẹ nhõm.

Hai ngày này bọn họ nhìn đám người Từ tổng lục tục rời đi, âm thầm đánh giá công ty đã không còn trụ được bao lâu. Vương Tư Tư đi rồi, để lại công ty một mớ rắc rối, đám công nhân như bọn họ đã một tháng rồi không được phát tiền lương. Hôm nay nhìn thấy tổng giám đốc Lạc thị mang theo luật sư tới gặp Lục tổng sau đó lại tươi cười rời đi, chỉ sợ là tới đòi tiền bồi thường, vậy công ty này cũng không thể ở lại lâu.

Nên người muốn đi đều đã đi hết, còn mấy người ở lại chỉ sợ là lo bị bắt bồi thường tiền hợp đồng nên không dám hành động.

Hội nghị vừa bắt đầu, Lục tổng liền phát cho mỗi người một bản hợp đồng từ chức. Cậu nói có ai muốn rời đi thì cứ tự nhiên, sẽ không đòi bọn họ tiền bồi thường, ba người bọn họ liền nhanh chóng ký tên mình.

Một đám sâu mọt đã rửa sạch sẽ, Bách Lý Tân nhìn ba mươi mấy người vẫn kiên trì ở lại, lúc này mới không vội vàng mở họp, hội nghị lần này diễn ra gần nửa tiếng. Hội nghị kết thúc mọi người chen nhau rời đi. Một đám người lúc đầu gục xuống một lần nữa ngẩng lên, tinh thần phấn chấn bừng bừng, ý chí chiến đấu tràn đầy. Bọn họ làm từng bước, từng người bận rộn, nắm chắt hoàn thành nhiệm vụ Lục tổng giao phó.

Mấy ngày tiếp theo, Bách Lý Tân nhốt mình trong phòng không tiếp xúc với người khác.

Sáng sớm ngày thứ tư, Bách Lý Tân rốt cuộc hoàn thành xong bước thứ nhất, chui ra khỏi màn hình máy tính.

Cậu từ trong công tác thoát ra, liền nghe thấy tiếng hệ thống cảnh báo chói tai, một tiếng cao hơn một tiếng giống như đập vào đầu Bách Lý Tân.

[ Đinh! Cảnh báo cảnh báo! Thân thể nguyên chủ đã tới giới hạn, mong ký chủ sử dụng điểm số vị diện tăng cường thể chất! Nếu không sẽ chết, coi như nhiệm vụ thất bại, yêu cầu tiêu phí 5000 điểm trừng phạt! Hệ thống vì bảo vệ ký chủ đại nhân, cưỡng chế sử dụng điểm số vì ký chủ tăng cường thể lực.]

[Đinh! Cảnh báo cảnh báo! Thân thể nguyên chủ đã tới giới hạn, mong ký chủ sử dụng điểm số vị diện tăng cường thể chất! Nếu không sẽ chết, coi như nhiệm vụ thất bại, yêu cầu tiêu phí 5000 điểm trừng phạt! Hệ thống vì bảo vệ ký chủ đại nhân, cưỡng chế sử dụng điểm số vì ký chủ tăng cường thể lực.]

[Đinh! Cảnh báo cảnh báo! Thân thể nguyên chủ đã tới giới hạn, mong ký chủ sử dụng điểm số vị diện tăng cường thể chất! Nếu không sẽ chết, coi như nhiệm vụ thất bại, yêu cầu tiêu phí 5000 điểm trừng phạt! Hệ thống vì bảo vệ ký chủ đại nhân, cưỡng chế sử dụng điểm số vì ký chủ tăng cường thể lực.]

Bách Lý Tân ôm đầu thầm kêu không tốt. Bách Lý Tân là loại người một khi đã lao đầu vào công việc liền sẽ giành toàn bộ thời gian, không để ý chuyện bên ngoài, đối với sự tình bên ngoài hoàn toàn không biết gì cả. Cho nên lúc nãy mới không nghe tín hiệu cảnh báo của hệ thống.

Một tay cậu che trán, một tay đỡ góc bàn chậm rãi đứng lên. Bây giờ cậu mới phát hiện, thân thể này lại suy yếu như vậy, ngay cả việc đi đường cũng trở nên có chút mềm nhũn. Khó khăn đi tới sô pha, Bách Lý Tân ngã người ra sau nằm lên sô pha lúc này mới nói: [ S419M, tăng cường thể lực lên cấp C.]

Tiếng cảnh báo đột nhiên im lặng, một lát sau trong đầu vang lên thanh âm của S419M: [ Tuân mệnh, ký chủ đại nhân, hệ thống đã sử dụng 500 điểm vị diện, nâng thể lực ký chủ từ cấp F lên cấp C, quá trình nâng cấp có chút đau nhức, mong ký chủ nhẫn nhịn. Bắt đầu quá trình đếm ngược 3...2...1]

Âm thanh S419M vừa dứt, một trận đau đớn lập tức kéo tới.

Bách Lý Tân cắn chặt răng, cuộn tròn toàn bộ cơ thể. Cả người giống như bị vũ khí sắc bén cắt ra vặn gãy, xương khớp hung hăng bị gõ vụn, ngay cả trong lòng liền kịch liệt run rẩy, mỗi lần hô hấp một chút ruột gan đều đau nhức không thôi.

Quá trình nâng cấp, là linh hồn dung hợp phải thừa nhận đau khổ gấp 10 lần.

Bách Lý Tân hiểu, chuyện này là đang tăng cường mỗi mạch máu trong người.

Đặc biệt là cấp bậc càng cao, thì tiếp thu thống khổ lại càng lớn. Nói trắng ra là, nâng cấp thể lực là một loại chuyển phản lại quy tắc thế giới, cậu nếu muốn đạt được một loại lợi ích cao cấp, nhất định phải trả cái giá tương ứng.

Khoảng 20 phút sau, đau đớn dần dần biến mất. Sắc mặt cậu trắng bệch, trên đầu đầy mồ hôi lạnh, ngẩng đầu thở dài một hơi, giang rộng tay chân nằm trên sô pha, một bộ dáng sống sót sau tai nạn.

[ Đinh! Cảnh báo, vì ký chủ đại nhân chịu đựng đau đớn quá mức đã tiêu hao tinh thần quá nhiều, hệ thống cưỡng chế kéo ký chủ đại nhân vào trạng thái ngủ đông. Thời gian đếm ngược ngủ đông 3....2.....1. Cưỡng chế ngủ đông bắt đầu. ]

Bách Lý Tân chỉ kịp chửi mắng một câu 'má nó' trong lòng, hai mắt liền tối sầm, rơi vào ngủ đông.
------------------
Sáng sớm hôm sau, Lạc tổng tập đoàn Lạc thị tự mình đi vào công ty giải trí Lục thị, nói là có vấn đề cần tìm Lục Tuyết Phỉ đàm phán. Thư kí Vương nhìn sắc mặt Lạc tổng ẩn chứa tức giận, sợ là hợp đồng quảng cáo xảy ra vấn đề, chạy thật nhanh đến văn phòng tổng tài xin ý kiến Lục Tuyết Phỉ.

Nhưng mà mặc kệ gõ cửa như thế nào bên trong cũng không đáp lại, thư kí Vương gọi điện thoại cho Lục Tuyết Phỉ, lập tức có tiếng nhạc chuông dễ nghe cách cửa từ văn phòng truyền đến.

Bốn ngày trước sau khi mở họp xong Lục tổng  liền nhốt bản thân trong phòng, khoá trái cửa. Chỉ trừ lúc trưa kêu thư kí mang cơm vào, cũng không bước ra ngoài. Văn phòng tổng tài nối liền với phòng nghỉ nhỏ, bên trong đầy đủ giường nệm nơi tắm rửa nhà vệ sinh, cô cũng không nghĩ nhiều. Nhưng hôm nay gõ cửa cũng không có ai trả lời, thư kí Vương mới cảm thấy không ổn.

Lạc Đàm Thiên đi theo phía sau thư kí Vương sắc mặt càng đen, anh mím chặt môi, khuôn mặt tuấn mỹ đông cứng thành băng, ánh mắt lộ ra sự nôn nóng, "Cậu ấy vẫn luôn ở bên trong?"

Thư kí Vương dậm chân, lo lắng nói, "Bốn ngày trước sau khi họp xong, Lục tổng nói phải nắm chắc thời gian nghiên cứu cho xong quảng cáo, liền đem bản thân nhốt trong văn phòng, chưa từng ra ngoài...." Giọng nói cô càng ngày càng thấp, đến cuối cùng khi nói xong lại co rụt thân mình, lui ra sau hai bước, biểu tình bây giờ của Lạc tổng, cô nhìn thấy có chút sợ hãi.

Lạc Đàm Thiên liếc mắt nhìn thư kí Vương một cái, không nói hai lời tiến lên một bước, nâng chân lên.

"Rầm" một tiếng, cửa theo đó mở ra, thư kí Vương ở một bên bị động tác bất ngờ của anh làm hoảng sợ, mắt kính rơi xuống, đứng ngốc một chỗ.

"Lạc, Lạc tổng, có chuyện gì ngài từ từ nói, đừng tức giận.... Đừng tức giận...." Lạc Đàm Thiên đã đi vào trong vài giây, cô mới có phản ứng đi vào theo khuyên nhủ.

"Còn không mau tránh ra!" Mới vừa đi vào, cô liền nhìn thấy Lạc Đàm Thiên dùng tư thế bồng công chúa ôm tổng tài nhà mình lên, đi thật nhanh ra bên ngoài. Trong lòng thư kí Vương lập tức nhảy dựng, Boss nhà mình té xỉu!
--------------------

Bách Lý Tân cưỡng chế từ trong giấc ngủ đông tỉnh lại, đập vào mắt là một mảng trắng xoá, chăn màu trắng, vách tường màu trắng sữa, còn có dây truyền dịch đang nhỏ nước thuốc.

Cậu sửng sốt, bản thân đang ở bệnh viện?

Cũng đúng, phát hiện cậu mất sdi ý thức, nửa chết nửa sống nằm trên sô pha, thư kí Vương chắc chắn phải gọi 120.

"Tỉnh?" Đột nhiên một giọng nói trầm thấp tràn ngập từ tính từ mép giường truyền đến, Bách Lý Tân đột nhiên cảm thấy một tia chột dạ, giọng nói này là Lạc Đàm Thiên.

Bách Lý Tân lúc này mới nhớ tới mấy ngày hôm nay mình làm gì, hôm trước mới tách nhau ra từ một cái giường, ngày hôm sau hai người cũng không liên lạc, hơn nữa đối phương còn từng nói qua 'không cần tình một đêm ', một loạt hành động này của cậu, hoàn toàn chính là một bộ dáng sau một đêm tình cả đời cũng không qua lại.

Lặng lẽ nuốt nước miếng, Bách Lý Tân hít sâu một hơi, dùng ánh mắt suy yếu đến mức tận cùng nhìn về phía người đàn ông tuấn mỹ ngồi ở mép giường, nhỏ giọng nói, "Đã lâu không gặp."

Chiếc cằm trơn bóng hiện ra một vòng râu, chẳng những không có vẻ lôi thôi, ngược lại càng khiến Lạc Đàm Thiên trở nên gợi cảm.

Anh cười lạnh một tiếng, "Thật là đã lâu không gặp. Sáu ngày trước chúng ta tách ra, ngày hôm sau em ký xong hợp đồng liền không liên hệ với tôi. Bốn ngày sau tôi gọi ba cuộc điện thoại cho em, em đều không chấp nhận. Có phải cảm thấy hợp đồng sau khi kí xong, em không cần bồi thường tiền hợp đồng, tôi liền không có giá trị lợi dụng?"
----------------
2717 từ!




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro