Chương 6: Vương tử và mỹ nhân ngư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Channe.

Nhưng......

Đôi môi mảnh khảnh của An Mạch Nhĩ mím lại thành một đường thẳng tắp, mắt nhìn chằm chằm người mình vừa mới cứu, cô đang được người khác cẩn thận nâng lên —— ý nghĩ "Nếu người khác tiếp tiếp nhận cô cũng tốt" đột nhiên biến mất, từ tận đáy lòng ngược lại bỗng nhiên dâng lên một cảm xúc cực kỳ bực bội.

Mình có lẽ không nên đem cô ấy bỏ ở chỗ này......

Đưa về đất liền hẳn là cũng được đi.

Anh nhìn vị công chúa kia ôn nhu trấn an, nhớ lại hành vi vừa mới đem cô ném xuống biển của mình —— hoàn toàn đối lập. Ngay cả khi người cứu cô là anh, cô cũng sẽ có hảo cảm tốt đối với vị công chúa kia sao......

Không biết tại sao ý tưởng mơ hồ này chợt lóe lên trong đầu, khuôn mặt của mỹ nhân ngư vốn là trắng nõn lại bỗng nhiên trở nên tái nhợt. Anh chớp mắt, cắn cánh môi đỏ bừng, trong đôi mắt xanh hiện lên một tia cảm xúc khó tả.

......

Một tuần sau, con thuyền của vương tử lại lần nữa ra biển.

Dụ Sở nhàm chán dựa vào lan can, mái tóc vàng rối bời bay trong gió.

Cô chờ mãi đợi mãi, đợi hơn nửa ngày cũng không nhìn thấy mỹ nhân ngư, trong lòng có chút thắc mắc.

Lúc đó hình như anh rất có hứng thú về việc báo đáp......

Chẳng lẽ không phải như vậy sao?

Nếu anh không chủ động tìm cô, Dụ Sở rất khó có thể nhìn thấy anh. Đã như vậy thì làm sao được công nhận a......

Cô có chút phiền muộn: "Hệ thống, anh ấy sẽ đến sao?"

Hệ thống nói: "Chủ Thần đại nhân, ta đoán không được."

"......"

Dụ Sở quay đầu nhìn thoáng qua phía trước, lại đột nhiên không kịp phòng ngừa mà nhìn thấy một chiếc đuôi màu xanh lam, giống như một sợi tơ lấp lánh xẹt qua mặt nước.

Cô không khỏi sửng sốt một chút, rồi chợt nhớ ra điều gì đó, ánh mắt sáng lên ngay lập tức:

"An Mạch Nhĩ?"

Sóng yên biển lặng, mặt biển xanh an tĩnh, như thể bóng đen vừa rồi chỉ là ảo giác của cô.

Dụ Sở chớp mắt, không khỏi có chút thất vọng, thầm nghĩ đối phương hôm nay có lẽ sẽ không tới.

Cô khẽ thở dài một cái, lui về phía sau một bước, chuẩn bị đi về phòng của mình.

Mặt biển yên lặng bỗng nhiên khẽ chuyển động, lộ ra một đôi mắt đẹp từ trong làn nước.

Mái tóc dài màu xanh lam đang gợn sóng dưới nước, thiếu niên hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt băng lam sáng ngời, ngũ quan xinh đẹp đến đến cực điểm, lại mang theo một vẻ mỹ lệ mê người.

An Mạch Nhĩ bỗng nhiên cắn môi, có chút đáng thương vô cùng mà nhìn về phía Dụ Sở, cách môi mảnh khảnh mím lại, lộ ra má lúm đồng tiền đáng yêu ở bên cạnh gò má trắng nõn.

Dụ Sở bị anh làm cho đau lòng.

Dù gì thì đây vẫn là Chủ Thần đại nhân của cô.

Cô cong mắt nhìn mỹ nhân ngư rồi nhẹ nhàng nói, "Ngươi tới rồi. Có muốn lên đây chơi hay không? Hẳn là ngươi chưa từng thấy qua nơi con người sinh sống đi, ta có thể mang ngươi đi tham quan."

Mỹ nhân ngư lại cắn môi, rụt rè ngước mắt lên, hàng mi dài khẽ chớp, nhẹ giọng hỏi:

"Ryan...... Không trách ta sao?"

Hỏi một cách nhút nhát như vậy, hàng mi dài của anh che khuất cảm xúc trong đôi mắt băng lam.

Cảm giác bực bội của tuần trước dường như còn chưa biến mất, nhưng hôm nay khi nhìn thấy thuyền của cô, anh lại bỗng nhiên cảm thấy có thứ gì đó nhẹ nhàng xẹt qua đáy lòng, đem loại cảm giác này xoa dịu một chút.

Nhưng là, có lý do gì để gặp cô? Anh cũng không để ý đến việc trả ơn của con người, tại sao lại muốn đi?

Rõ ràng là không có lý do gì. Nhưng cuối cùng lại......

Nghĩ đến đây, trong đôi mắt ủ rũ của thiếu niên thoáng hiện lên một tia khó chịu, anh nhịn không được cắn chặt đôi môi ửng hồng.

Người trên thuyền lại sững sờ: "Trách ngươi cái gì?"

Mỹ nhân ngư nhướng mi, đôi mắt băng lam xinh đẹp khẽ chớp, mím môi nhẹ giọng nói:

"Ta không đưa Ryan về đất liền, Ryan không trách ta sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro