Chương 7: Vương tử và mỹ nhân ngư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Channe.

Vẻ mặt Dụ Sở lại theo lẻ thường tình mà nói: "Đương nhiên không trách ngươi a, ngươi để ta ở đó thì ta cũng sẽ không xảy ra chuyện, ngược lại là ngươi, nếu như mệt mỏi thì sẽ không tốt."

An Mạch Nhĩ ngẩn người.

Đôi mắt băng lam của anh đối diện cùng tầm mắt của thiếu nữ. Cô đang cong môi cười với anh, ánh mắt ấm áp.

......Phải vậy không?

Thiếu niên đột nhiên ho khan một tiếng, rũ mắt xuống, quay mặt đi, cắn cắn cánh môi dưới xinh đẹp.

Sự bực bội từ tuần trước đã biến mất ngay lập tức, trong lòng lại đang nổi lên một điệu nhảy ——

Anh ném cô xuống nước như vậy, cô lại quan tâm anh, sợ anh sẽ mệt......

An Mạch Nhĩ cắn môi, đè nén niềm vui sướng trong lòng, im lặng trong chốc lát mới quay đầu lại, màu băng lam trong mắt trầm xuống một chút, mềm mại kêu cô:

"Ryan."

Âm thanh mềm mại thoát ra từ đôi môi mỏng, âm cuốn lưỡi trời sinh rất có sức hấp dẫn đối với người nghe.

Thiếu niên dường như có chút ngại ngùng mà cắn môi, nhẹ giọng kêu lần nữa: "Ryan."

Dụ Sở bị giọng nói trong trẻo và mềm mại của anh làm cho sững sờ, ho khan một tiếng, vẫy tay, nhìn về phía anh:

"Đến đây, ta đưa ngươi tham quan."

Mỹ nhân ngư phe phẩy đuôi cá màu xanh lam xinh đẹp, chậm rãi bơi đến, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng chống trên thân thuyền, sau đó nhảy lên.

Đây là lần đầu tiên Dụ Sở hoàn toàn nhìn thấy bộ dáng của anh.

Mái tóc dài màu băng lam xõa ngang lưng, sợi tóc mềm mại, khuôn mặt thanh tú chỉ to bằng lòng bàn tay. Thân trên là khung xương mảnh khảnh, làn da trắng nõn, đường cong xinh đẹp mê người.

Đuôi cá màu lam mảnh mai, vảy cá óng ánh như pha lê, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, trông giống như một tác phẩm nghệ thuật được chạm khắc tỉ mỉ.

Chỉ có hai chữ tuyệt mỹ mới có thể hình dung được.

Dụ Sở ngầm cảm thán, suy nghĩ một chút rồi đi về phía anh, vươn tay ra: "Ngươi di chuyển ở đây hẳn là không tiện đi, hay là để ta ôm ngươi?"

Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác trên gương mặt xinh đẹp của thiếu niên, cô nhanh chóng nói thêm: "Xin lỗi, ta thật sự muốn làm bạn với ngươi, ngươi không cần cảm thấy khó chịu."

An Mạch Nhĩ cắn cánh môi dưới, Dụ Sở nhìn anh đem cánh môi mềm mại của mình cắn ra một dấu răng nho nhỏ, sau đó mím môi, khẽ gật đầu:

"Được......"

Thiếu niên một bên nhẹ giọng đồng ý, một bên đặt tay vào lòng bàn tay của Dụ Sở. Khi chạm vào làn da của anh, cô cảm nhận được sự mềm mại, có chút lành lạnh. Dụ Sở sững người một lúc mới siết chặt lòng bàn tay.

Một tay cô giữ eo anh và nghiêm túc đề xuất: "Ngươi có thể dùng đuôi cá quấn lấy eo ta, như vậy sẽ không dễ bị ngã."

An Mạch Nhĩ hơi giật mình, sau khi phản ứng lại lời nói của cô, theo thói quen mà cắn đôi môi mỏng, tròng mắt xẹt qua một tia thâm trầm.

Tầm mắt của anh nhìn thoáng qua vòng eo mảnh khảnh của người nọ, hơi cong khóe môi.

"...... Ồ."

Mỹ nhân ngư ngốc bạch ngọt ngoan ngoãn lên tiếng, đuôi cá xanh xam quấn lấy eo Dụ Sở, cánh tay trắng nõn như củ sen vòng qua cổ cô, cả người treo trên người thiếu nữ, nâng đôi mắt xinh đẹp lên nhìn cô.

Một chàng trai lại có vẻ không nặng bao nhiêu, Dụ Sở đưa tay ôm eo anh, không dễ phát hiện mà lộ ra một nụ cười, hóa ra Chủ Thần đại nhân cũng sẽ có lúc ngoan ngoãn bị chiếm tiện nghi......

Thật kỳ diệu.

Dụ Sở ho nhẹ một tiếng, "Trước tiên đi xem nơi ta ở đi? Ở đó không có những người khác."

Hàng mi dài của An Mạch Nhĩ run lên, vòng lấy cổ thiếu nữ, khuôn mặt xinh đẹp khẽ dán vào tai cô, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp của con người, bất giác mà cong môi cười một cái, mềm mại nói: "Được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro