Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10.

Thế giới 1: Bá đạo tổng tài muốn sủng tôi (10)

Nhiếp Lăng Vũ nhẹ nhàng hôn mắt Bạch Ngọc, hôn lên những giọt lệ trào ra từ đôi mắt xinh đẹp kia.

Nếm vị nước mắt mặn chát trên môi, đáy lòng hắn tràn ngập chua xót.....

Trong lòng Nhiếp Lăng Vũ trào dâng niềm áy náy.

Là hắn không tốt, vậy mà để những người không biết tốt xấu đó ở trước mặt hắn khi dễ Bạch Ngọc!

Nhiếp Lăng Vũ quả thực khó có thể tưởng tượng, thời điểm hắn không có mặt những người kia đã bắt nạt bảo bối của hắn bao nhiêu lần!

Bạch Ngọc lại một chút cũng không so đo, chỉ mềm mại nhìn hắn, nhẹ nhàng cong cong khóe môi, mỉm cười ngọt ngào.

Thậm chí Bạch Ngọc còn vươn tay ôm lấy cổ Nhiếp Lăng Vũ, mềm mại nói: "Chỉ cần anh không đuổi em đi, em sẽ mãi ở cạnh anh......."

Đồng tử Nhiếp Lăng Vũ chợt co lại, rốt cuộc không thể khống chế chính mình nữa.

Hắn đột nhiên dùng tay nâng cằm Bạch Ngọc, dùng sức hôn lên môi cánh xinh đẹp của cậu.

Dễ dàng cạy mở, triền miên giao hòa.

Hắn hôn thật mạnh bạo, phảng phất như muốn đem cậu cùng chính mình hòa làm một thể.

Trái tim giống như bị quỷ nhập, hoàn toàn bám vào người, điên cuồng đập vì người trước mắt.

Chỉ cần nghĩ đến hình ảnh Bạch Ngọc rời khỏi hắn, lòng Nhiếp Lăng Vũ liền tràn ngập sợ hãi, hoảng sợ khó tả.

Đôi mắt hơi nheo lại.

Em là của tôi......

Mặc kệ là thân thể hay là linh hồn, toàn bộ đều phải thuộc về tôi!

Không có ai có thể mang em rời đi!

Tiểu Mơ Hồ trợn mắt há mồm nhìn, không thể tin được hai mắt của mình.

[Độ hảo cảm của mục tiêu +10]

[Ký chủ, cậu làm sao mà hay vậy? Không phải cậu muốn đi sao? Tình huống hiện tại lại đổi thành người phụ nữ xấu xa kia bị đuổi thế?]

Bạch Ngọc đang mãnh liệt cùng Nhiếp Lăng Vũ hôn đến quên trời quên đất, đột nhiên bị vật nhỏ FA từ trong trứng không hiểu tình thú ở bên tai ồn ào không ngừng quấy rối, Bạch Ngọc quạu thật muốn đem nó đập một trận.

"Không thấy tao đang bận à? Đừng có làm phiền! Còn phiền nữa tao trực tiếp đổi cái hệ thống khác!"

Tiểu Mơ Hồ đáng thương, vô cùng ủy khuất nhìn cậu.

Hic hic hic, ký chủ thô bạo quá đi à ~

-

Cách đó không xa, Bạch Lâm trơ mắt nhìn hết thảy, cả người run lên vì tức giận!

Người phụ nữ Hứa Nhã này đúng là ngu xuẩn, có điều thằng anh trai của cậu ta còn ngu ngốc hơn!

Ai ngờ được lần này đánh bậy đánh bạ thế mà lại làm Nhiếp Lăng Vũ càng si mê Bạch Ngọc hơn.

Bạch Lâm gắt gao cắn chặt hàm răng, không được, tuyệt đối không thể cứ như vậy ngồi chờ chết!

-

Trưa hôm đó, Bạch Lâm thừa dịp Nhiếp Lăng Vũ đi vắng, liền trực tiếp đi tìm Bạch Ngọc.

Bạch Ngọc trước giờ đều si mê Diêu Phương, mỗi ngày đều ảo tưởng có thể cùng Diêu Phương cao bay xa chạy.

Không thể nói thay lòng là thay lòng được.

Bạch Lâm không tin tình cảm đối với một người muốn đổi liền đổi như thế.

Cậu ta ở trong lòng nhận định, Bạch Ngọc khẳng định là đang diễn. Chỉ cần có cơ hội, Bạch Ngọc vẫn sẽ cùng Diêu Phương ở bên nhau.

Cho nên lần này cậu ta sẽ tạo cơ làm cho Nhiếp Lăng Vũ thuận lợi bắt gian trên giường.

Trong mắt Bạch Lâm hiện lên ý cười nham hiểm.

Đến lúc đó, cậu ta muốn nhìn xem, Nhiếp Lăng Vũ còn có thể giữ Bạch Ngọc lại bên người nữa không?

"Anh, chính là nơi này, Diêu Phương đang ở bên trong chờ anh đấy."

"Thật sao?"

Bạch Ngọc cong cong khóe miệng, vẻ mặt hưng phấn.

Cậu còn đang đau đầu tìm cách xóa bỏ khoảng cách giữa mình với phản diện đại nhân.

Đang muốn tìm biện pháp phủ sạch quan hệ với cái người tên Diêu Phương kia, không nghĩ tới Bạch Lâm thật "tri kỷ" giúp cậu tạo cơ hội tốt như vậy.

Diêu Phương này căn bản là người vô dụng, chỉ biết nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng nguyên chủ lại mắt mù mà thích cái dạng này, bị gã mê hoặc điên đảo, hận không thể cùng gã cao bay xa chạy.

Cuối cùng vì gã mà rơi vào kết cục thê thảm.

Tuy nhiên, cậu lại không thích người đàn ông này.

-

Giờ phút này, Bạch Lâm thật săn sóc mà chủ động thuê phòng khách sạn cho Bạch Ngọc cùng Diêu Phương.

Ý tứ cũng phi thường rõ ràng.

Bạch Ngọc mở cửa phòng, còn chưa thấy mặt Diêu Phương, đã nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm.

"Tiểu Ngọc, chờ anh một chút...... Anh sắp xong rồi."

Thanh âm Diêu Phương cũng đồng thời vang lên.

Bạch Ngọc nhìn cửa phòng tắm với vẻ mặt ghét bỏ, người đàn ông này thật sự không có chút kiên nhẫn nào, người còn chưa đến đã vội tắm rửa trước.

Bạch Ngọc nhìn xung quanh, căn phòng này trang trí cũng thật lãng mạn ấm áp, ngay cả trên giường cũng được phủ đầy cánh hoa hồng.

Bạch Ngọc không nhịn được cảm khái.

"Oa, hoàn cảnh nơi này thật tốt nha."

[Đừng quá vui mừng, tôi cảm ứng được phản diện đại nhân đang đứng ở cửa. Cậu mau nghĩ xem tiếp theo nên làm gì?]

Tiểu Mơ Hồ vội muốn chết.

[Hiện tại là thời điểm thích hợp để đánh giá phòng sao?]

"Nhanh như vậy đã tới rồi?"

Bạch Ngọc giảo hoạt cười cười, một chút cũng không để bụng: "Sốt ruột cái gì? Tao còn đang đợi hắn đây......"

Nói xong, Bạch Ngọc từ trong túi lấy ra một viên đường tròn, trực tiếp ném thẳng vào miệng.

Thứ này vừa xuống bụng, khuôn mặt Bạch Ngọc liền đỏ ửng, ngay cả ánh mắt cũng trở nên mê ly.

[Ký chủ, cậu ăn cái gì thế?]

"Mị xuân, nghe nói qua chưa?"

Tiểu Mơ Hồ có chút kinh ngạc, [Chính là cái loại có thể quật ngã một con voi trong truyền thuyết kia?]

"Ừm."

Bạch Ngọc dùng tay nâng đầu, nụ cười trên mặt càng thêm mị hoặc. Ngay cả khi tùy tiện nói ra một câu, đều quyến rũ người khác đến thần hồn điên đảo.

"Mặc kệ hôm nay phản diện đại nhân có được hay không, tao cũng phải bắt hắn ngủ cho được!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro