Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9.

Thế giới 1: Bá đạo tổng tài muốn sủng tôi (9)

"Xảy ra chuyện gì?"

Nhiếp Lăng Vũ khẽ nhíu mày.

Hứa Nhã vội vàng chạy tới, ôm cánh tay Nhiếp Lăng Vũ.

"Anh Nhiếp, anh nhanh đem cái tên đê tiện này đuổi đi đi! Cậu ta không chỉ trộm đồng hồ của em, còn dám đánh em nữa!"

Hứa Nhã khóc lê hoa đái vũ, hai mắt đỏ bừng.

"Loại hạ nhân to gan trộm đồ của chủ nhân khẳng định không thể giữ lại!"

Nghe Hứa Nhã nói, sắc mặt Nhiếp Lăng Vũ nháy mắt trở nên có chút khó coi.

Bạch Ngọc nâng mắt, thật cẩn thận nhìn Nhiếp Lăng Vũ, cậu không có lớn tiếng khóc thút thít như Hứa Nhã, thậm chí còn không phản bác.

"Em biết Hứa tiểu thư không thích em......"

Trên mặt Bạch Ngọc hiện lên một tia chua xót.

"Lăng Vũ, nếu anh cũng chán ghét em như thế, vậy anh sai người đem em đuổi đi đi...... Em biết anh sẽ không tin tưởng em...... Tự em rời đi vậy."

Hứa Nhã có chút không thể tin được nhìn Bạch Ngọc, sao có thể? Đồ đê tiện này rốt cuộc đang chơi chiêu trò gì, vậy mà nguyện ý rời đi?

Đồng thời Tiểu Mơ Hồ cũng gấp đến độ kêu to.

[Ký chủ của tôi ơi, cậu điên rồi sao? Cậu cứ rời đi như vậy? Thế chúng ta công lược phản diện đại nhân như thế nào!]

Bạch Ngọc không trả lời Tiểu Mơ Hồ đang gấp đến độ muốn nổi điên trong đầu, vẻ mặt đau thương nhìn chằm chằm người trước mắt.

Trong mắt còn chứa ánh lệ trong suốt không ngừng bồi hồi ở hốc mắt, kiên cường cố nén không rơi, cậu nhìn Nhiếp Lăng Vũ, trong ánh mắt lộ ra một tia mất mát không ngăn được......

Nhưng cho dù như vậy, cậu vẫn tiến lên giúp Nhiếp Lăng Vũ sửa sang lại cà vạt có chút lệch.

"Lăng Vũ, về sau anh phải ăn cơm đúng giờ, đừng bỏ bữa, đừng lại uống nhiều rượu như vậy...... Đối cơ thể không tốt. Em không ở cạnh anh nữa, anh phải tự chăm sóc bản thân cho tốt."

Nói xong cậu liền quyết tuyệt đi về phía phòng mình, thậm chí còn lấy ra vali, thu thập quần áo.

Hứa Nhã đắc ý dào dạt nhìn Bạch Ngọc, không nghĩ tới mình chỉ là nói có mấy câu đã có thể đuổi cái tên khiến người chán ghét này đi.

Quả nhiên hạ nhân chính là hạ nhân, không có khả năng cùng chủ nhân tranh đấu!

Nhưng chưa đợi cô ta đắc ý được ba giây, Nhiếp Lăng Vũ đột nhiên rút cánh tay ra khỏi tay cô ả.

Sau đó bước nhanh đến bắt lấy cổ tay Bạch Ngọc, đem cậu ôm vào trong lòng ngực.

"Tôi có nói muốn đuổi em đi sao?"

Nhiếp Lăng Vũ đôi mắt hơi rũ xuống, toàn thân như bao phủ bởi sương lạnh.

"Chính là......"

Bạch Ngọc ngước mắt nhìn hắn, ánh nước trong mắt như sắp trào ra, "Hứa tiểu thư không thích em, chị ấy còn nói em trộm đồng hồ...... Em không có trộm mà."

"Cô ta là thứ gì? Ở nhà Nhiếp Lăng Vũ tôi không tới phiên một người ngoài định đoạt!"

Nhiếp Lăng Vũ quay đầu liếc Hứa Nhã một cái, đem chiếc đồng hồ kia cầm lên.

"Cô nói Bạch Ngọc trộm đồng hồ của cô, cô có chứng cứ không?"

Sắc mặt Hứa Nhã khẽ biến, vì sao sự tình phát triển hoàn toàn ngược lại với suy nghĩ của cô ta như thế?

"Chính là, đồng hồ của em không phải nằm trong tay cậu ta sao. Này còn cần chứng cứ gì nữa?"

Nhiếp Lăng Vũ cười lạnh một tiếng, "Vậy đồng hồ của cô hiện tại nằm trong tay tôi, này chẳng lẽ thuyết minh là tôi trộm đồng hồ của cô sao?"

Nói đến đây, Nhiếp Lăng Vũ hung hăng ném đồng hồ lên người Hứa Nhã.

"Người đâu, tiễn khách!"

Thanh âm Nhiếp Lăng Vũ xưa nay chưa từng có tức giận như thế, "Về sau những loại người không liên quan như này không được phép cho vào nữa!"

Bạch Ngọc ở sau lưng Nhiếp Lăng Vũ cố ý thè lưỡi, hướng về phía Hứa Nhã làm một cái mặt quỷ.

Hứa Nhã nhìn cậu, cả khuôn mặt đều vặn vẹo dữ tợn, "Anh Nhiếp, loại tiểu nhân như vậy, sao anh có thể giữ cậu ta ở lại?...... Chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên a! Anh không thể đối xử với em như thế."

Nhưng dù cô ta có kêu la cũng vô dụng, những vệ sĩ của Nhiếp Lăng Vũ trực tiếp đi qua lôi cô ta đi rồi.

Nhiếp Lăng Vũ xoay người nhìn Bạch Ngọc.

Bạch Ngọc nháy mắt liền bày ra bộ dáng nhu nhược đáng thương.

Cậu thật cẩn thận kéo ngón tay Nhiếp Lăng Vũ.

"Lăng Vũ, cảm ơn anh không đuổi em đi......"

Bộ dáng Bạch Ngọc nhìn qua hèn mọn lại đáng thương, nhưng cậu vẫn nỗ lực cười với hắn.

Nụ cười này, đẹp đến mức làm Nhiếp Lăng Vũ ngây người cả người.

Nước mắt luôn đọng lại ở khóe mắt cuối cùng không cầm lại được, rơi từng giọt......

Nhiếp Lăng Vũ nhìn Bạch Ngọc, chỉ cảm thấy trái tim mình phát đau.

Cuối cùng nhịn không được cúi đầu hôn lên đôi mắt cậu, muốn đem những giọt nước mắt kia toàn bộ đều hôn sạch......

Nhiếp Lăng Vũ hơi hơi hé môi, giọng nói nghẹn ngào ở bên tai Bạch Ngọc vang lên.

"Em là của một mình tôi! Ai cũng không có quyền đuổi em rời đi......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro