Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8.

Thế giới 1: Bá đạo tổng tài muốn sủng tôi (8)

Ở trên người Nhiếp Lăng Vũ lăn lộn đủ rồi, Bạch Ngọc mới thở dài thỏa mãn.

Dáng người phản diện đại nhân thật sự quá hợp gu cậu, vừa nhìn liền yêu thích không nỡ buông tay.

Càng đừng nói đến tiếp xúc thân mật như vậy.

Quả thực làm cậu hận không thể ngủ với hắn sớm một chút.

Nhưng bọn họ đều đã loạn thành như vậy, Nhiếp Lăng Vũ cư nhiên vẫn "tâm bình khí hòa" mà buông Bạch Ngọc ra.

Con ngươi Nhiếp Lăng Vũ vẫn ám trầm nhìn chằm chằm người trước mắt, trong ánh mắt mang theo một tia nhu hòa không thể nhận thấy được.

"Đi ăn sáng thôi. Tôi đã dặn phòng bếp làm món em thích ăn."

Nói xong Nhiếp Lăng Vũ liền từ trên giường đứng lên, còn chủ động cầm quần áo Bạch Ngọc, giúp cậu mặc lại, thậm chí đến cúc áo cũng một cúc rồi một cúc giúp cậu cài kỹ.

Bạch Ngọc trợn mắt há mồm nhìn Nhiếp Lăng Vũ, quả thực tức đến muốn rít gào!

Trời đất ơi, hắn rốt cuộc sao lại như thế!

Bạch Ngọc vô lực nói với Tiểu Mơ Hồ ở trong lòng:

"Tiểu Mơ Hồ, mày nói coi có phải hắn không được hay không?"

Bạch Ngọc có chút đồng tình nhìn Nhiếp Lăng Vũ, trong lòng âm thầm vì ý nghĩ của mình gật gật đầu.

Chính mình đều đã chủ động như vậy, hắn cư nhiên còn có thể thờ ơ!

Nếu không phải nơi đó không được, thì sao hắn có thể nhịn được?

Còn chưa chờ Tiểu Mơ Hồ trả lời, Bạch Ngọc đã lo sốt vó:

"Ai, không nghĩ tới phản diện đại nhân lại có khuyết điểm lớn đến thế. Tao thật đúng là số khổ! Haizz, liền tính phản diện đại nhân thật sự không được, tao cũng sẽ tận lực không chê hắn."

[Cậu nghĩ bậy bạ gì thế? Hắn chính là phản diện đại nhân nha, hắn sao có thể không được chứ?]

Tiểu Mơ Hồ đưa ra lời thề son sắt với Bạch Ngọc, nói: [Tôi dám cược, phương diện kia của phản diện đại nhân khẳng định rất lợi hại!]

"Ồ."

Bạch Ngọc không hề tin, mặc kệ nó, một hệ thống thì biết cái gì.

Mắt thấy Nhiếp Lăng Vũ đã đi xa, Bạch Ngọc cũng đứng dậy rửa mặt, sau đó ra ngoài.

Ngay lúc này, một người phụ nữ trang điểm quyến rũ bỗng nhiên xuất hiện cản ở trước cửa phòng của Bạch Ngọc.

"Tôi nghe nói cậu lại câu dẫn anh Nhiếp, phải không? Cậu là cái thứ đê tiện không biết xấu hổ, tôi cảnh cáo cậu, tốt nhất là cậu cách xa anh Nhiếp một chút, bằng không thì đừng trách!"

Người phụ nữ này là con gái của bạn cha mẹ Nhiếp Lăng Vũ, tên cô ta là Hứa Nhã, cô này thường xuyên rảnh quá sinh nông nổi, không có việc gì cứ chạy đến nhà Nhiếp Lăng Vũ, nghiễm nhiên đem mình trở thành nữ chủ nhân nơi này luôn.

Nhiếp Lăng Vũ thích Bạch Ngọc, kỳ thật những người khác đều không biết, nhưng có lẽ là do trực giác của phụ nữ, Hứa Nhã từ lúc bắt đầu liền dị thường chán ghét cậu.

Năm đó nguyên chủ ở trước mặt cô ta ăn qua không ít khổ.

Bạch Ngọc nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Hứa Nhã, vô ngữ mà đối với cô ta trợn trắng mắt.

Trong lòng thầm nghĩ: Xì, tôi muốn câu dẫn, cũng phải xem anh Nhiếp của cô có chịu cắn câu không nha......

"Tránh ra!"

Bạch Ngọc không có tâm tình đôi co với người qua đường Giáp không liên quan này, cậu chỉ đối với phản diện đại nhân cảm thấy hứng thú.

"Tốt lắm, đồ đê tiện nhà mày có bản lĩnh rồi, cư nhiên dám dùng loại giọng điệu này nói chuyện với tao, hôm nay tao phải cho mày đẹp mặt!"

Nói xong Hứa Nhã liền giơ tay lên trực tiếp hướng mặt Bạch Ngọc tát mạnh.

Bạch Ngọc lạnh nhạt liếc cô ta một cái, một bàn tay nâng lên nắm chặt tay cô ta, một tay khác trực tiếp tát một cái thật mạnh!

Một tiếng "bốp" lớn chợt vang lên, tại trong phòng có vẻ phá lệ vang dội.

Nháy mắt liền đem ánh mắt của tất cả mọi người đều thu hút về phía bên này, đương nhiên cũng bao gồm Nhiếp Lăng Vũ.

Hứa Nhã không thể tin được bưng kín mặt, cái tên tiện nhân đáng chết này dám đánh mình!

Mắt thấy Nhiếp Lăng Vũ từng bước một đi tới, Hứa Nhã vội vàng tháo đồng hồ trên cổ tay xuống, nhanh chóng đem nó nhét vào trong tay Bạch Ngọc.

Sau đó ủy khuất khóc thút thít.

"Anh Nhiếp ơi, Bạch Ngọc trộm đồng hồ của em, bị em phát hiện, cậu ta lại còn dám đánh em. Anh Nhiếp anh phải làm chủ giúp em!"

Hứa Nhã khóc thương tâm, nước mắt không ngừng tuôn rơi, nhìn qua xác thật nhu nhược đáng thương.

Bạch Ngọc quả thực bị một loạt động tác của cô ta làm cho ngạc nhiên.

Ái chà, không ngờ trên thế giới này còn có người diễn kịch so với cậu còn muốn điêu luyện hơn kìa!

Bạch Ngọc nháy mắt liền hưng phấn, so diễn kịch à, cậu trước nay chưa từng thua qua đâu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro