Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12.

Thế giới 1: Bá đạo tổng tài muốn sủng tôi (12)

Nhiếp Lăng Vũ còn chưa kịp nói chuyện liền bị Bạch Ngọc ôm lấy cổ, đôi môi thơm ngọt mềm mại không hề báo trước dán lên trên môi Nhiếp Lăng Vũ.

Nhiếp Lăng Vũ vốn còn muốn đưa Bạch Ngọc đi bệnh viện, kết quả đột nhiên không kịp phòng ngừa mà bị Bạch Ngọc hôn.

Một cổ nhàn nhạt mùi sữa từ trên người cậu phát ra, quả thực mị hoặc liêu nhân đến cực điểm......

Nụ hôn này làm hắn vô pháp kháng cự......

Nhiếp Lăng Vũ không khống chế được chính mình nữa, hắn dùng tay giữ lấy đầu Bạch Ngọc dùng sức mà gia tăng nụ hôn này.

Bạch Ngọc vốn chính người yêu trong lòng của Nhiếp Lăng Vũ.

Đối với Bạch Ngọc, Nhiếp Lăng Vũ trước kia là miễn cưỡng yêu, hiện tại là yêu đến không nỡ buông tha......

Nhưng vào lúc này, hắn cảm thụ được thân hình mềm mại của người trong lòng, hương vị thơm ngọt, hơi thở giữa răng môi ái muội giao hoà.

Cả người hắn liền kiềm chế không được.

"Tiểu Ngọc......"

Thanh âm Nhiếp Lăng Vũ đã khàn tới cực điểm, "Nghe lời, tôi đưa em đi bệnh viện".

"Lăng Vũ...... Em không muốn đi bệnh viện."

Bạch Ngọc bất an cau mày, một đôi mắt ướt dầm dề nhìn hắn, đôi mắt màu hổ phách sớm bị vệt nước đọng lại làm nhoè đi.

"Em rất khó chịu, anh tới cứu em, được không?"

Nghe thấy Bạch Ngọc nói như vậy, Nhiếp Lăng Vũ chỉ cảm thấy trong đầu "Ầm" một tiếng.

Căn bản là vô pháp tự hỏi.

Nếu lúc này lại cự tuyệt vậy hắn còn là nam nhân sao?

Hai người nháy mắt giống như thiên lôi câu địa hỏa giao triền ở bên nhau.

*Thiên lôi câu địa hoả: sấm sét bị hấp dẫn bởi lửa đất, ý chỉ trạng thái kích tình nóng bỏng.

......

Nhưng mà ngay lúc này, ngoài cửa phòng khách sạn lại bỗng nhiên vang lên tiếng gào nôn nóng của Bạch Lâm.

"Anh ơi...... Anh không sao chứ?"

Bạch Ngọc trong lòng hận đến ngứa răng, cái thằng người qua đường Ất chết tiệt này lại muốn phá hư chuyện tốt của cậu!

Một lần rồi lại một lần muốn hại cậu, cậu đã sớm khó chịu rồi, lúc này quả thực là tội đáng chết vạn lần!

Tiểu Mơ Hồ hoảng sợ nhìn Bạch Ngọc.

[Di, như thế nào mà phản diện đại nhân còn chưa hắc hóa, ký chủ ngược lại hắc hóa trước rồi!]

"Tiểu Mơ Hồ, che chắn thanh âm thằng đó lại cho tao, che chắn, che chắn, che chắn!"

Bạch Ngọc gấp muốn chết.

[Được, ký chủ chờ một lát.]

Khoảng sau hai giây thì âm thanh của thằng người qua đường Ất chán ghét kia biến mất.

Bạch Ngọc lúc này mới yên tâm.

Còn may là cậu vừa mới ăn mị xuân, dược đã sớm thẩm thấu đến mỗi một tấc da trên người cậu, chỉ cần chạm vào người của cậu thì không ai có thể kiềm chế được.

Nếu không phản diện đại nhân có lẽ đã bị cái thằng người qua đường Ất đáng ghét kia kêu đi rồi.

Bạch Ngọc nhẹ nhàng thở dài.

May mắn cậu thông minh dự liệu trước!

Cho nên vì trả thù cái thằng người qua đường Ất đáng ghét kia, Bạch Ngọc rên rỉ phá lệ ra sức.

Tiểu Mơ Hồ che chắn, là che chắn giọng nói của Bạch Lâm, bọn họ sẽ không nghe được âm thanh của Bạch Lâm, nhưng âm thanh của Bạch Ngọc thì Bạch Lâm lại có thể nghe thấy như cũ.

Bạch Ngọc trên mặt lộ ra tươi cười tà mị.

Giờ phút này cậu cố ý kêu lớn tiếng như vậy, cũng không biết Bạch Lâm ngoài phòng nghe được rốt cuộc sẽ đau khổ bao nhiêu đây?

Nhưng Bạch Ngọc lại xem nhẹ một chuyện, cậu rên rỉ như thế không chỉ làm Bạch Lâm khổ sở đồng thời còn làm người nào đó dị thường phấn khởi!

......

Một giờ sau.

Bạch Ngọc nước mắt lưng tròng nhìn Nhiếp Lăng Vũ, này cũng quá không khoa học rồi, hoàn toàn khác với tưởng tượng của cậu!

Phản diện đại nhân không phải là không được sao?

Nhưng mà!

Người trước mắt hung tàn đến mức muốn lấy nửa cái mạng của cậu rốt cuộc là ai?

Đến cuối cùng đã không cần cậu cố ý rên rỉ nữa, giọng cậu thật sự bị gây sức ép đến sắp khàn cả rồi.

Bạch Ngọc rốt cuộc biết vì cái gì trước kia Nhiếp Lăng Vũ nói sợ cậu không thể chịu được.

Mẹ nó, hung tàn như vậy ai mà chịu được!

Tiểu Mơ Hồ vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa nhìn cậu, ngữ điệu tràn ngập đắc ý.

[Tôi nói rồi mà, phản diện đại nhân khẳng định không có khả năng không được. Người ta chính là phản diện đại nhân, là tồn tại ngưu bức nhất thế giới này!]

Bạch Ngọc vô ngữ mà nghe Tiểu Mơ Hồ nói, thật sự ngứa răng đến mức muốn đập chết nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro