Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 13.

Thế giới 1: Bá đạo tổng tài muốn sủng tôi (13)

Bạch Ngọc che lại tiểu hoa cúc đáng thương, nơi đó đau đến muốn chết, cả người đều khóc thút thít.

Nhưng mà, cậu đã hy sinh nhiều như vậy rồi, phản diện đại nhân ắt hẳn nên vừa lòng đi.

Bạch Ngọc vẻ mặt chờ mong chờ Tiểu Mơ Hồ thông báo độ hảo cảm tăng lên.

Nhưng chờ mãi cũng không có.

Bạch Ngọc có chút nghi hoặc, sao lại thế này?

"Tiểu Mơ Hồ, điểm tăng độ hảo cảm của tao đâu? Sao còn chưa thấy?"

Bạch Ngọc có chút không đợi được nữa.

Cậu đã bị Nhiếp Lăng Vũ ăn sạch rồi, eo người đàn ông này như một cái mô tơ, cậu sắp bị hắn làm cho tan ra từng mảnh.

Cho nên, lần này nói không chừng chỉ cần làm một lần là hoàn thành nhiệm vụ luôn!

Bạch Ngọc hưng phấn ở trong lòng.

Tiểu Mơ Hồ chắc là không tính kịp, cho nên cậu lại chờ thêm một lát vậy.

Nhưng mà......

Tiểu Mơ Hồ vẻ mặt xấu hổ nhìn Bạch Ngọc, có chút không đành lòng đả kích ký chủ.

[Kỳ thật ký chủ, độ hảo cảm không có...... tăng lên a......]

"Mày, mày nói cái gì? Sao có thể?"

Nếu không phải không thể ở trước mặt Nhiếp Lăng Vũ kêu to, Bạch Ngọc nhất định sẽ hét lớn một tiếng.

"Có phải hệ thống xảy ra lỗi gì rồi không?"

[Đó là sự thật, ký chủ. Bởi vì lúc trước giảm quá nhiều điểm, cho nên lần này mặc dù tăng lên 30 điểm, nhưng... hiện tại độ hảo cảm không còn cao như trước, chỉ còn lại 50 điểm...]

Thanh âm của Tiểu Mơ Hồ càng lúc càng nhỏ, bởi vì nó cảm thấy Bạch Ngọc sắp phun máu đến nơi rồi.

[Nhưng ký chủ, cậu có thể nghĩ thoáng hơn một chút, cậu không phải... cũng có chỗ lợi sao?]

Sau khi nghe Tiểu Mơ Hồ nói, Bạch Ngọc mới bình tĩnh lại một chút, chỗ tốt mà nó nói không chừng là một chức năng ẩn nào đó.

Bạch Ngọc có chút vội vàng hỏi: "Chỗ tốt gì thế?"

[Ít nhất, cậu cũng sướng rồi không phải sao? ]

"Cút!"

-

Bạch Ngọc vẻ mặt ai oán nhìn Nhiếp Lăng Vũ, sự khó chịu trong mắt cơ hồ muốn tràn ra ngoài.

Cậu thật thảm!

Trời ạ, tiểu cúc non mềm của cậu sắp biến thành hoa hướng dương luôn rồi vậy mà độ hảo cảm lại không tăng thêm tí nào!

Phản diện đại nhân có cần nhỏ mọn như vậy không?

Tức chết mất thôi!

Lúc này, Nhiếp Lăng Vũ mỉm cười nhìn Bạch Ngọc, hương vị người trước mắt so với hắn tưởng tượng còn ngọt ngào hơn, vừa chạm một chút thôi đã nghiện rồi, hoàn toàn không thể nào dừng được.

Nhiếp Lăng Vũ nhẹ nhàng hôn lên vành tai Bạch Ngọc, đôi mắt không tự giác mà hơi nheo lại.

Thật sự muốn đem cậu nhốt lại, sau đó dùng xích sắt khóa ở trên giường chỉ cho một mình hắn nhìn thôi.

Vừa mới nghĩ như vậy điện thoại di động của Nhiếp Lăng Vũ đột nhiên vang lên, buổi chiều hắn có hẹn cùng đối tác, cũng gần đến giờ rồi, hiện tại hắn phải vội vàng chạy tới.

Nhiếp Lăng Vũ dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu Bạch Ngọc, giải thích với cậu: "Tiểu Ngọc, tôi có hẹn với đối tác vào chiều nay nên phải đi rồi, tôi sẽ kêu người đến đón em về."

Không ngờ Bạch Ngọc lại trưng ra vẻ mặt ai oán nhìn hắn. Trực tiếp nói.

"Anh không yêu em!"

Nghe Bạch Ngọc nói lên chữ yêu, trái tim Nhiếp Lăng Vũ như tan chảy.

"Sao tôi lại không yêu em chứ?"

Bạch Ngọc hung hăng trừng mắt hắn một cái.

Yêu cái rắm! Độ hảo cảm một chút cũng không tăng, lại còn giảm! Đây mà là yêu à!

Hu, cậu sắp khóc ngất rồi.

Bạch Ngọc nhìn hắn với vẻ mặt nước mắt lưng tròng.

"Ăn sạch sẽ người ta rồi liền chạy lấy người, anh còn muốn đi với người khác! Anh căn bản là không yêu em!"

Nhiếp Lăng Vũ sửng sốt, vật nhỏ này không muốn hắn đi ra ngoài với người khác, đây là đang ghen sao?

Trái tim như bị lông chim nhẹ quét qua, niềm vui sướng không thể kiềm được từ đáy lòng lặng lẽ ươm mầm.

[Oa, ký chủ. Độ hảo cảm tăng kìa.]

Tiểu Mơ Hồ cảm thấy rất khó tin.

[Độ hảo cảm của mục tiêu +10]

[Oa thế mà lại tăng nhiều như vậy trong một lần, vừa rồi ký chủ nỗ lực như vậy mới tăng 30 điểm, hiện tại mới nói có một câu đã tăng 10 điểm luôn. Ký chủ cậu thật lợi hại!]

Nhưng Bạch Ngọc một chút cũng không vui.

"Sớm biết nói mấy câu là có thể tăng nhiều điểm hảo cảm như thế tao còn nỗ lực như vậy làm gì? Cả người tao đều muốn vỡ ra thành từng mảnh!"

Bạch Ngọc khóc thút thít, Tiểu Mơ Hồ ở bên cạnh thực nỗ lực an ủi cậu.

[Ký chủ, chúng ta không lỗ, ít nhất đã sướng rồi nha, sướng quá trời rồi a!]

Bạch Ngọc ánh mắt cực kỳ oán hận.

"Mày cút cho tao!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro