Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 23.

Thế giới 1: Bá đạo tổng tài muốn sủng tôi (23)

Mắt thấy Bạch Ngọc nín khóc mỉm cười, Nhiếp Lăng Vũ rốt cuộc mới yên tâm.

Hắn nhẹ nhàng dùng tay lau nước mắt còn đọng lại nơi khoé mắt Bạch Ngọc, da Bạch Ngọc trắng như tuyết, sờ qua non mềm như trứng gà bóc vỏ.

Vốn chỉ đơn thuần muốn giúp cậu lau đi nước mắt. Nhưng khi đã chạm vào làn da ấy Nhiếp Lăng Vũ liền cảm giác được ngón tay mình nóng rực.

Thiếu niên trước mắt nhìn qua thuần khiết không tì vết, khóe miệng cậu nhẹ nhàng cong lên, trên má nháy mắt xuất hiện một lúm đồng tiền nhuyễn manh.

Rõ ràng là hình ảnh thuần khiết như vậy, nhưng tay thiếu niên lại không tự giác mà chạm vào cà vạt trước ngực hắn, tựa hồ muốn đem nếp nhăn trên cà vạt vuốt phẳng.

Động tác của cậu có vẻ vụng về, ngón tay không ngừng vuốt ve đụng chạm vào ngực hắn, da thịt không hề cách trở bị đụng vào khiến trái tim Nhiếp Lăng Vũ trở nên ngứa ngáy.

Loại trêu chọc vô hình này là hấp dẫn nhất.

Từ góc độ của Nhiếp Lăng Vũ nhìn xuống.

Chỉ thấy cúc áo trước ngực Bạch Ngọc không được cài kỹ, nhìn thoáng qua liền thấy hết cảnh sắc đẹp đẽ, một cái cũng không sót, lại thêm một dấu hôn màu đỏ được giấu ở bên trong như ẩn như hiện......

Đó là dấu vết do hắn lưu lại.

Hô hấp bỗng nhiên trở nên dồn dập.

Nhiếp Lăng Vũ xoa vòng eo mảnh khảnh của Bạch Ngọc, lòng bàn tay nhẹ nhàng xẹt qua nơi mẫn cảm nhất, cơ thể người trong ngực lập tức mềm nhũn.

Giờ phút này Nhiếp Lăng Vũ tựa như một con sói xám bắt nạt bé thỏ trắng, trong mắt lập loè ánh sáng nguy hiểm.

Bé thỏ trắng trước mắt này quá mê người, làm cho hắn nhịn không được muốn nuốt trọn vào trong bụng. Ăn sạch sẽ!

Không đợi Bạch Ngọc đáp lại, Nhiếp Lăng Vũ đã đem cậu ôm lên.

Cúc áo trước ngực bị Nhiếp Lăng Vũ xé toạc, mở tung ra, làn da tinh tế trắng nõn nháy mắt lộ ra hoàn toàn.

"Kỳ thật, em có biết cà vạt còn có một công dụng khác không?"

"Ân?"

Nhiếp Lăng Vũ cởi cà vạt trước ngực xuống, tròng lên cổ tay Bạch Ngọc quấn một vòng rồi lại thêm một vòng.

Giọng nói khàn khàn tới cực điểm.

"Tỷ như, cũng có thể trói chặt em như thế này......"

......

Sau khi Nhiếp Lăng Vũ nhận ra công dụng tuyệt vời của cà vạt liền thích đến không thể nào dừng lại được.

Ngón tay bắt lấy cổ tay thon dài của Bạch Ngọc, ở trên mặt cà vạt không ngừng vuốt ve.

Nghe người dưới thân phát ra âm thanh nức nở, trong mắt càng lập loè ánh sáng hưng phấn.

Nhịn không được hôn lên vành tai cậu, triền miên qua lại, trằn trọc cọ xát......

Giọng nói gợi cảm của Nhiếp Lăng Vũ vang bên tai Bạch Ngọc.

"Bảo bối...... Tôi rất thích món quà em tặng. Đặc biệt là đem nó dùng trên người em......"

Trên mặt Bạch Ngọc đỏ bừng một mảnh, nhìn qua vô cùng thẹn thùng.

Nhưng trong lòng lại muốn dùng búa đập chết hắn.

Trải qua suốt một đêm 'tra tấn dã man'.

Cuối cùng độ hảo cảm của Nhiếp Lăng Vũ tăng lên 1 điểm.

Không sai, 1 điểm!

Bạch Ngọc đành phải thở dài cảm khái, điểm hảo cảm quả nhiên càng cao càng khó tăng.

Lúc trước chỉ cần tùy tiện nói một câu là tăng 20 điểm, hiện giờ bị hắn hành hạ suốt một đêm mới tăng thêm 1 điểm.

Có 1 điểm thôi!!!

Bạch Ngọc sắc mặt tái xanh. Cậu quyết định sau này nhất định phải tránh xa người này, ăn sạch sẽ còn không trả tiền.

Hắn chính là một tên bạch phiêu thối tha!

(白嫖 - Bạch phiêu: Ám chỉ những người chỉ xem ảnh thần tượng trên mạng, không tiêu tiền hay tham gia hoạt động nhưng vẫn tự nhận là fan.
Ở đây chắc nói anh Vũ nói yêu mà ăn người ta xong không cho điểm hảo cảm.)

-

Bạch Ngọc tỉnh lại trong cơn đau như bị một chiếc ô tô cán qua, tên chết tiệt Nhiếp Lăng Vũ, suýt chút nữa đã bị anh ta làm chết rồi.

Bạch Ngọc dùng tay sờ eo, cậu cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, cậu sẽ tuổi trẻ mà thận suy.

Không biết Nhiếp Lăng Vũ còn ở bên cạnh, Bạch Ngọc trực tiếp mở miệng chửi.

"Đồ chó......"

"Bảo bối, em đang nói cái gì? Chó gì thế?"

Nhiếp Lăng Vũ vẻ mặt mỉm cười nhìn người trước mắt, nhẹ nhàng khảy tóc mai bên trán Bạch Ngọc.

Cả người đều là dáng vẻ thoả mãn được ăn uống no đủ.

Bạch Ngọc nhìn Nhiếp Lăng Vũ, mồ hôi lạnh chảy dài trên mặt.

Thiếu chút nữa đã ooc!

"Không, không phải...... Hôm nay là lễ hội mua sắm, em muốn nói chính là ngày mua sắm...... Chúng ta cùng nhau đi chơi đi!"

Bạch Ngọc vô thức lấy tay lau lau mồ hôi lạnh trên trán.

'Đồ chó hoang', 'Ngày mua sắm'......

Còn rất giống.

(狗日的 - đồ chó hoang là Gǒu rì de. 购物日 - ngày mua sắm là Gòuwù rì.)

'Đồ chó hoang', 'Ngày mua sắm'......

Còn may là cậu thông minh cơ trí, thiếu chút nữa lộ tẩy rồi.

Bạch Ngọc còn đang âm thầm may mắn vì tránh được một kiếp, lại không phát hiện cả người Nhiếp Lăng Vũ đều cứng lại rồi.

Nhiếp Lăng Vũ mở to đôi mắt nhìn cậu, vẫn không nhúc nhích.

Nơi trái tim nhảy lên phanh phanh phanh không ngừng.

Cho nên, đây...... Đây là hẹn hò trong truyền thuyết sao?

Tuy rằng Nhiếp Lăng Vũ là một bá đạo tổng tài đầy tiêu chuẩn, có quyền thế, phú khả địch quốc, không biết có bao nhiêu tuấn nam mỹ nữ muốn bò lên trên giường của hắn.

Nhưng lòng hắn vẫn luôn chỉ hướng về một người, chưa từng nói qua chuyện yêu đương.

Càng đừng nói là việc cùng người mình thích hẹn hò.

Niềm vui sướng trong lòng muốn trào ra ngoài!

Bạch Ngọc thấy Nhiếp Lăng Vũ thật lâu cũng không có phản ứng, còn tưởng rằng hắn không muốn đi.

Nhưng cũng không sao, dù sao cũng do cậu thuận miệng bịa chuyện thôi.

Vừa chuẩn bị nói nếu không thì bỏ đi.

Nhưng ngay lúc này, liền nghe thấy Tiểu Mơ Hồ vui mừng phát ra tiếng.

[Đinh! Độ hảo cảm của mục tiêu +2]

Bạch Ngọc thấy đầu mình sắp phải nổ mạnh.

Không......

Không phải.

Đêm qua cậu vất vả như thế, 'công tác' từ chạng vạng cho đến hừng đông. Chỉ có tăng thêm 1 điểm hảo cảm.

Bây giờ tùy tiện nói một câu liền tăng 2 điểm, con mẹ nó chứ!

Bạch Ngọc vẻ mặt mơ màng nhìn Nhiếp Lăng Vũ, thật muốn mở đầu óc hắn ra, nhìn mạch não của hắn một chút.

Nhưng Nhiếp Lăng Vũ lại hoàn toàn không phát hiện ra sự khác thường của Bạch Ngọc, hắn dùng sức hôn cậu một cái.

"Được, bảo bối, vậy em chờ tôi một lát! Tôi sẽ lập tức tới."

Nói xong câu đó, Nhiếp Lăng Vũ nhanh như chớp mà chạy ra ngoài.

-

Bạch Ngọc nhanh chóng rửa mặt xong rồi ngồi ở phòng khách chờ, chờ rồi lại chờ......

Đợi cả tiếng đồng hồ, trước sau vẫn không thấy bóng dáng Nhiếp Lăng Vũ đâu.

Quản gia có chút đồng tình nhìn cậu.

Lúc nãy quản gia mới hỏi Bạch Ngọc đang làm gì, cậu nói đang chờ Nhiếp Lăng Vũ cùng đi ra ngoài dạo phố.

Lúc ấy quản gia liền thấy lời này không đáng tin.

Chủ nhân nhà bọn họ là ai cơ chứ?

Đó là tổng tài tập đoàn Nhiếp thị đấy!

Một phút kiếm trên mấy trăm vạn.

Sao có thể cùng một người hầu đi dạo phố được?

Xem đi, hiện tại một tiếng đã trôi qua mà Nhiếp thiếu gia có đến đâu.

Nghĩ cũng biết chắc Nhiếp thiếu gia chỉ thuận miệng nói, ai ngờ Bạch Ngọc lại đi tin là thật.

Nhìn Bạch Ngọc ghé vào sô pha, đôi mắt chờ mong trông ngóng.

Quản gia lắc lắc đầu.

Những tiểu yêu tinh thấy sang bắt quàng làm họ đều là dạng này, luôn muốn một bước lên trời, lại không nghĩ xem mình cùng lắm chỉ là món đồ chơi tiêu khiển cho những kẻ có tiền mà thôi.

Trên mặt quản gia gợn lên một nụ cười châm chọc.

Trong lòng nghĩ cậu cứ ở chỗ này chờ đi, chờ đến tối Nhiếp thiếu gia cũng không ra đâu!

Nhưng ngay lúc này, ông ta lại thấy Nhiếp Lăng Vũ mặc tây trang, đi giày da từ trong phòng ngủ bước ra.

Bộ dáng kia của hắn vừa nhìn liền biết đã tỉ mỉ trang điểm quá, đầu tóc được vuốt keo chải ngược ra sau, trên người toả ra mùi thơm thoang thoảng, khuôn mặt vốn dĩ đã đẹp nay lại càng đẹp hơn.

"Xin lỗi, Bạch Ngọc. Hôm nay là lần đầu chúng ta hẹn hò, cho nên tôi chỉnh trang đôi chút. Em không đợi lâu chứ?"

Bạch Ngọc mỉm cười lắc đầu, "Rất đẹp."

"Vậy chúng ta đi thôi."

Quản gia ngơ ngác đứng tại chỗ, cả người hoá đá.

Ông không thể tin vào tai mình nữa.

Đây còn là cậu chủ lạnh lùng, xa cách người ngàn dặm của ông sao, hắn thế mà lại cùng Bạch Ngọc đi dạo phố, còn trang điểm suốt một giờ, còn không hề e dè nói thẳng ra!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro