Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3.

Thế giới 1: Bá đạo tổng tài muốn sủng tôi (3)

[Kịp chứ, kịp chứ!]

Tiểu Mơ Hồ hưng phấn reo lớn. Nhưng một lát sau nó liền héo queo.

[Chính là ký chủ, hắn đang hôn mê nha. Chẳng lẽ cậu muốn ở phía trên sao? Sau đó đem hắn cái này cái kia? Thế không ổn lắm đâu, tôi dám cam đoan nếu cậu ở phía trên, như vậy ngày mai không chỉ có chân cậu gãy thôi đâu...... ]

Tiểu Mơ Hồ nhìn Bạch Ngọc, phảng phất đã có thể thấy được tương lai thê thảm của cậu. Nó đều sắp chảy xuống một phen nước mắt chua xót cho ký chủ rồi.

Bạch Ngọc đối với hệ thống nhà mình đã hoàn toàn cạn lời từ lâu.

"Ai nói tao muốn ở phía trên?"

Ở bên dưới hưởng thụ không phải rất tốt sao, cậu mới không muốn ở bên trên vất vả cày cấy như vậy đâu.

[Vậy ký chủ cậu tính làm gì nha?]

Bạch Ngọc nghĩ nghĩ nói: "Mày có biện pháp nào làm thay đổi ký ức của người khác không, làm hắn cho rằng hắn đã ngủ cùng tao?"

[Không có...... Ký chủ, đi lối tắt là không có khả năng. Nếu không cậu lại nghĩ biện pháp khác đi?]

Bạch Ngọc giọng nói tràn đầy ghét bỏ.

"Nghĩ biện pháp khác.....Tao đây có thể xin đổi một hệ thống khác không?"

Tiểu Mơ Hồ khóc thút thít.

[Hu, người ta thật sự không có! Người ta đáng yêu như vậy a, ký chủ sao có thể đối xử với người ta như vậy!]

Bạch Ngọc lười phản ứng với nó, trực tiếp bò lên giường Nhiếp Lăng Vũ, làm như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra nằm bên người nam nhân, sau đó còn đem tay hắn đặt trên eo mình.

Bạch Ngọc nghĩ nghĩ, ở trên người mình véo véo để lại mấy vết đo đỏ thoạt nhìn như dấu hôn, lại ở trên người Nhiếp Lăng Vũ cũng gieo mấy vết dâu tây đáng yêu xinh đẹp. Xong việc, cậu cuộn tròn trong lòng ngực nam nhân, an tĩnh nhắm lại hai mắt.

[Ký chủ, cậu nghĩ làm như vậy sẽ lừa dối qua được sao?]

Bạch Ngọc gật gật đầu, nghiêm trang nói: "Trước cứ thử xem sao, lỡ như hắn thật ngu mà không nhận ra thì sao?"

-

Thời điểm Nhiếp Lăng Vũ tỉnh lại, Bạch Ngọc còn đang ngủ ngon trong lòng ngực hắn, thậm chí còn giống một con bạch tuộc, cả người đều quấn trên người hắn.

Nhiếp Lăng Vũ đôi mắt lập tức mị lên, hắn nháy mắt vươn tay véo véo ở trên cổ Bạch Ngọc.

Sự tình đêm qua như đang hiện ra trước mắt, cực rõ ràng, hắn thật sự muốn bóp chết người trước mắt này, sau đó đem cậu vĩnh viễn lưu lại bên người!

Chính là ngón tay lại trước sau không có bóp mạnh.

Hắn luyến tiếc......

Ngay lúc này, trong miệng Bạch Ngọc phát ra âm thanh rầm rì. Cậu tựa hồ sắp tỉnh giấc.

Nhiếp Lăng Vũ vội vàng thu tay lại, giả vờ chuyện gì cũng chưa xảy ra.

Thanh âm Tiểu Mơ Hồ ở bên tai Bạch Ngọc vang lên.

[Ký chủ, độ hảo cảm của nhân vật mục tiêu hiện là 20]

Bạch Ngọc âm thầm gật đầu, sau đó chậm rãi mở hai mắt. Đôi mắt màu hổ phách rực rỡ lấp lánh.

Khoé miệng cậu hơi nhếch lên, trên mặt tức khắc lộ ra một cái lúm đồng tiền xinh đẹp đáng yêu.

"Lăng Vũ anh tỉnh rồi."

Bạch Ngọc gương mặt ửng đỏ, trên mặt lộ ra một tia thẹn thùng. Trực tiếp tiến vào chủ đề.

"Chúng ta ngày hôm qua đã xảy ra quan hệ, em muốn anh phải chịu trách nhiệm với em."

Bạch Ngọc không hề chột dạ mà giả vờ giả vịt, đến Tiểu Mơ Hồ nhìn còn không tin.

[Ký chủ, này cũng quá giả đi. Hắn lại không phải heo!]

Nhưng Bạch Ngọc căn bản không hề dao động.

Cậu vừa nói xong còn dùng tay chỉ chỉ vệt đỏ trên người.

"Anh nhìn nơi này xem, đều bị anh hôn đỏ rồi."

Nhiếp Lăng Vũ trên mặt vẫn là thần sắc lạnh băng, bọn họ ngày hôm qua đã làm cái gì sao hắn có thể không nhớ rõ?

Ngày hôm qua Bạch Ngọc cùng người khác bỏ trốn, sau khi bị hắn bắt được trở về, còn công kích nơi đó của hắn đem hắn đá đến hôn mê!

Chuyện này thật sự khó có thể dùng lời mà hình dung được.

Lửa giận trong lòng Nhiếp Lăng Vũ cháy phừng phừng.

"Ngày hôm qua tôi không có chạm vào em!"

"Em mặc kệ, chính là anh đã hôn. Anh xem trên người của anh cũng có vết hôn của em kìa."

Bạch Ngọc gắt gao ôm lấy Nhiếp Lăng Vũ, cả người không ngừng hướng trong lòng ngực hắn cọ cọ.

"Em phải bắt anh phụ trách với em suốt đời. Em phải ăn vạ anh, vĩnh viễn đều không rời xa anh!"

Nhiếp Lăng Vũ ngơ ngẩn nhìn cậu, lập tức ngây ngẩn cả người.

Hắn quả thực không thể tin được lỗ tai của mình.

Những năm gần đây, Bạch Ngọc luôn chán ghét hắn đủ loại. Hận không thể lập tức rời xa hắn.

Đây là lần đầu tiên cậu nói muốn ở lại bên cạnh hắn......

Trái tim Nhiếp Lăng Vũ nháy mắt nhảy lên, nơi đó rung động không thể nói thành lời.

Nhưng hắn lại nói những lời lạnh băng vô tình như cũ.

"Loại người đê tiện giống như em, cũng không biết dấu hôn trên người là tên dã nam nhân nào để lại? Em cho rằng tôi sẽ tin tưởng chuyện ma quỷ mà em nói sao, hử?"

Khi Nhiếp Lăng Vũ nói ra những lời này, vẻ mặt âm lãnh lạnh thấu tận xương. Ngữ khí nói chuyện cũng trở nên vô cùng khó nghe.

Đây tựa hồ là phương thức hắn dùng để bảo hộ bản thân. Bởi vì quá yêu thích, cho nên càng sợ hãi bị người mình yêu lừa gạt.

Nhưng mà hắn lại không biết, giờ phút này bên tai Bạch Ngọc đang không ngừng vang lên thanh âm mừng rỡ như điên của Tiểu Mơ Hồ.

[Oa, ký chủ, cậu thật lợi hại!]

[Độ hảo cảm của nhân vật mục tiêu +5]

[Độ hảo cảm của nhân vật mục tiêu +5]

[Độ hảo cảm của nhân vật mục tiêu +5]

[Độ hảo cảm của nhân vật mục tiêu +5]

......

Bạch Ngọc rũ mắt, trong lòng hiện lên một tia ý cười ôn nhu.

Người này a, nhìn qua lợi hại như vậy nhưng cũng chỉ là một người khẩu thị tâm phi thiếu tình thương mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro