Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6.

Thế giới 1: Bá đạo tổng tài muốn sủng tôi (6)

Tiểu Mơ Hồ vốn dĩ vội muốn chết, khi Bạch Lâm vừa nói ra việc Bạch Ngọc chán ghét Nhiếp Lăng Vũ, độ hảo cảm của Nhiếp Lăng Vũ điên cuồng giảm.

[Độ hảo cảm của mục tiêu -5]

[Độ hảo cảm của mục tiêu -5]

[Độ hảo cảm của mục tiêu -5]

[Độ hảo cảm của mục tiêu -5]

Toàn thân lẫn tâm của Tiểu Mơ Hồ đều đau, nghĩ bọn họ kiếm điểm hảo cảm dễ lắm sao? Người này còn châm dầu vào lửa. Hừ, đúng là đáng ghét!

Nhưng mà, khi Bạch Ngọc che mặt thẹn thùng nói câu: "Lăng Vũ anh ấy rất tuyệt, anh làm sao có thể rời bỏ anh ấy chứ", độ hảo cảm của Nhiếp Lăng Vũ trực tiếp tăng lên 30!

Tiểu Mơ Hồ chấn kinh rồi! Cư nhiên so với lúc đầu còn cao hơn 10 điểm???

[Những lời này có chỗ nào đặc biệt thế? Vậy mà lại có uy lực lớn như vậy!]

Bạch Ngọc ở trong lòng đắc ý dào dạt giảng giải với Tiểu Mơ Hồ: "Mày không hiểu, làm gì có nam nhân nào không thích được người khác khen ở phương diện kia chứ? Đây là vấn đề về tôn nghiêm!"

Tiểu Mơ Hồ vẻ mặt ngốc ngốc, [Cho nên nhân loại các cậu đều lấy cái này để so tôn nghiêm sao?]

Bạch Ngọc: "Mày cút!"

Bên này Bạch Ngọc ở trong lòng cùng Tiểu Mơ Hồ nói chuyện, bên kia Bạch Lâm sắc mặt đã trở nên khó nhìn.

Cậu ta không thể tin được mà nhìn Bạch Ngọc, ngay cả giọng nói cũng có chút run rẩy.

"Anh, anh nói gì thế? Anh cùng anh Lăng Vũ...... lên giường rồi?"

Bạch Lâm vẫn luôn thích Nhiếp Lăng Vũ, cậu ta trong tối ngoài sáng câu dẫn Nhiếp Lăng Vũ không biết đã bao nhiêu lần, nhưng Nhiếp Lăng Vũ trước nay chưa từng để mắt đến cậu ta, trong mắt hắn chỉ có một mình thằng anh trai ngu ngốc kia!

Hiện tại anh cậu ta đã cùng Nhiếp Lăng Vũ lên giường rồi.

Trong lòng Bạch Lâm dâng lên ghen ghét nồng đậm! Ngay cả sắc mặt nháy mắt cũng trở nên âm trầm!

Bạch Ngọc lại như cũ bày ra bộ dáng e thẹn.

"Đương nhiên...... Em không biết Lăng Vũ có bao nhiêu lợi hại đâu......"

Bạch Ngọc dùng tay che mặt, con ngươi màu hổ phách hơi hơi tỏa sáng, giống như nai con không rành thế sự, nhìn qua thuần tịnh đáng yêu.

Vẻ mặt của cậu như là muốn khoe khoang, lại như là thẹn thùng.

Hoàn toàn làm lơ ánh mắt ghen ghét, hận thù kia của Bạch Lâm.

"Eo anh gần như sắp gãy luôn rồi này."

Tuy Bạch Ngọc nói ra những lời như vậy, nhưng bộ dáng của cậu vẫn giống một bông tuyết trắng trên đỉnh Thiên Sơn, thuần khiết không tì vết như cũ.

Phảng phất như cậu căn bản không biết những lời nói kia như dao cắm vào tim em trai mình, trực tiếp kích thích em trai phát điên!

Bạch Lâm nghiến răng nghiến lợi nhìn Bạch Ngọc, thật sự hận không thể đi lên một phen đem cậu bóp chết!

-

Nhiếp Lăng Vũ còn đang đứng ở cửa, đứng bên cạnh hắn còn có quản gia.

Quản gia có chút xấu hổ nhìn Bạch Ngọc bên trong phòng, không nghĩ tới Bạch Ngọc ngày thường buồn vui đều không hé răng, vừa mở miệng lại là những lời làm người "chấn động" đến thế.

Tuy rằng trước kia Nhiếp Lăng Vũ thích Bạch Ngọc, nhưng bởi vì thái độ dị thường chán ghét của Bạch Ngọc đối với Nhiếp Lăng Vũ mà dẫn tới mỗi khi thấy Bạch Ngọc, sắc mặt Nhiếp Lăng Vũ đều đặc biệt âm trầm.

Ngay cả khi bình thường hắn nhìn cậu cũng là ánh mắt lạnh băng vô cùng.

Cho nên trừ bỏ Bạch Lâm, những người khác trong nhà đều không biết Nhiếp Lăng Vũ thích Bạch Ngọc.

Quản gia chỉ cho là Nhiếp Lăng Vũ nhất thời hứng thú mà sủng hạnh Bạch Ngọc, việc này đối với một người có tiền có thế như Nhiếp Lăng Vũ mà nói bất quá chỉ là việc nhỏ không đáng nhắc tới.

Nhưng Bạch Ngọc này lại khoe khoang như thế, này không thể nghi ngờ là phạm vào điều tối kỵ của những kẻ có tiền!

Quản gia có chút lo lắng nhìn Bạch Ngọc, mang theo chút tâm tư nhỏ cẩn thận liếc mắt nhìn Nhiếp Lăng Vũ một cái, trên mặt Nhiếp Lăng Vũ không có lấy một tia biểu tình, làm người đoán không ra tâm tư của hắn lúc này.

Lúc này, Bạch Ngọc ở trước mặt Bạch Lâm đem cái chăn trên người cậu kéo ra.

Trên vai cậu thình lình xuất hiện mấy cái dấu vết màu đỏ, thoạt nhìn rất giống dấu hôn.

Dường như không phát hiện ra biểu tình sắp phát điên của Bạch Lâm, Bạch Ngọc tiếp tục nói với cậu ta: "Em xem, này đều là Lăng Vũ để lại."

Tiểu Mơ Hồ chậc chậc chậc nhìn Bạch Ngọc, [Ký chủ, cậu cũng ít có ác nha. Mấy cái dấu hôn giả này không phải tự cậu làm ra sao. Cậu xem cậu làm cậu ta tức muốn chết rồi kìa.]

Bạch Ngọc đắc ý ngoéo miệng mình một cái, "Ai kêu thằng ôn này muốn hại tao, xứng đáng! Tức chết nó mới tốt."

Mà giờ phút này Nhiếp Lăng Vũ đang đứng cạnh quản gia, thấy một màn kia sắc mặt hắn lập tức trầm xuống!

Quản gia trong lòng thầm than. Nghĩ thầm lần này Bạch Ngọc chắc chắn xong đời. Sao có thể khoe khoang lặp đi lặp lại nhiều lần như thế, còn lấy loại đồ vật kia ra khoe nữa chứ?

Còn vừa lúc bị Nhiếp Lăng Vũ bắt được tại trận! Xem ra cậu là muốn xúi quẩy rồi.

Quản gia còn ở bên kia ai thán, khuôn mặt Nhiếp Lăng Vũ đã âm lãnh hoàn toàn, nâng chân bước vào phòng Bạch Ngọc.

Sắc mặt Nhiếp Lăng Vũ mắt thường có thể thấy được từng chút lạnh xuống, hắn bắt lấy cánh tay Bạch Ngọc, sau đó đem chăn xốc lên người cậu rồi ôm vào trong lòng.

Cảm giác được hơi thở âm lãnh của Nhiếp Lăng Vũ, Bạch Ngọc liền biết hắn đang không vui. Hơn nữa còn rất rất rất không vui!

Bạch Ngọc nâng mắt, khó hiểu mà nhìn Nhiếp Lăng Vũ.

"Lăng Vũ, anh làm sao vậy? Em làm gì sai chọc anh giận rồi sao?"

Quản gia sớm đã lắc lắc đầu, trong lòng nghĩ, còn không biết xấu hổ hỏi cậu chủ vì cái gì lại không vui? Cậu là muốn xúi quẩy a!

Nhưng mà giây tiếp theo lại thấy Nhiếp Lăng Vũ ôm Bạch Ngọc vào trong lòng ngực.

Giận dỗi mà nói với cậu: "Cơ thể của em là của một mình tôi, không được phép cho người khác nhìn!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro