#1. Damn, đột nhiên tôi có hệ thống (1).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàn Vũ là một tác giả viết tiểu thuyết trực tuyến ba tốt. Plot rối tung mù, hành văn không hay, đã vậy còn không lấp hố. Nhưng Hàn Vũ lại không thẹn với đời, ung dung năm năm mới lấp được chiếc hố đầu tiên của mình. Cô nàng chấm nét cuối cùng, ngẩng đầu mãn nguyện.

"Hành trình năm năm kết thúc rồi."

Sau khi đăng chương hồi kết, cô ngậm ngùi mà lướt ngón tay trên màn hình, nhẹ nhàng nhấn vào mục xác nhận hoàn truyện. Hoàn thành tất cả thao tác, cô buông điện thoại, ngã lên giường.

Cuối cùng cũng xong!

Hàn Vũ nghĩ. Bộ truyện này cô đã lên ý tưởng từ hồi cấp hai rồi, thế mà đến bây giờ mới viết xong em nó. Nghĩ về những độc giả đã theo cô suốt hành trình, cô mới ngượng ngùng cười.

Dù sao cũng đã lấp được một hố rồi, cô không còn là tác giả ba tốt nữa. Ha ha.

Hàn Vũ mãn nguyện vươn vai trên chiếc đệm giá ba trăm cành của cô, đôi mắt có chút díu lại. Trong đầu cô có chút mơ màng mà nghĩ.

Hình như mình hoàn truyện đúng vào ngày sinh của Bác Hồ.

Hì... Cũng là một cách để dễ kỷ niệm đấy chứ...

Tâm trí dần nặng nề, đôi mắt của cô díp lại, dần đi vào giấc ngủ.

Không biết đã ngủ được bao lâu, Hàn Vũ lại cảm thấy thân thể mình có cảm giác rất lạ. Bồng bồng bềnh bềnh như đang mơ vậy, nhưng cảm giác lại rất thực. Vốn từ ngữ khiếm khuyết cản trở cô miêu tả loại cảm giác này, nhưng nói cho cùng là rất lạ lẫm. Hàn Vũ giật mình mở bừng mắt.

"Ui! Oái!"

Vừa mở mắt lại bị cảm giác đau đớn từ mông truyền tới tập kích, Hàn Vũ hốt hoảng hét lên. Cô xoa xoa cặp đào đau nhức của mình, đôi mắt hoang mang nhìn xung quanh.

Cô đang ở chỗ quái nào vậy?

Nói cho cùng, đây cũng không phải là nơi lạ lẫm gì. Chính xác là không gian bốn chiều trắng xoá, một nơi bị cô lật đi lật lại rất nhiều lần trong tiểu thuyết của chính mình. Có thể nói, nó chính là một không gian hệ thống.

Vấn đề là, tại sao cô lại ở đây?

"Mơ sao?"

Hàn Vũ ngừng đưa tay xoa cặp đào, thay vào đó lại huơ tay trước mặt mình. Như cô miêu tả trong tiểu thuyết, đây chính là không gian vô tận một màu trắng bóc, thứ gì cũng không có, chỉ có một cái hệ thống chực chờ hố ký chủ của nó.

Thế nhưng Hàn Vũ cũng biết, loại người muốn ăn không muốn làm như cô không đủ trình để làm ký chủ, có một con hàng hệ thống bám theo.

Vậy nên, đây chính là mơ đúng không?

[Thông báo, đã kết nối với đại não của ký chủ.]

Vãi nồi thiệt luôn!?

Hàn Vũ chết trân khi nghe thấy giọng nói mềm mại như em bé vang lên trong đầu mình, tâm tình chết lặng. Cô không có tâm trạng vui vẻ gì đó khi có một con hệ thống, cô nói rồi, cô biết trình của mình như thế nào. Nếu cô thật sự xuyên qua mấy cái thế giới như Naruto hay Boku no Hero gì đó, khẳng định cô là cái đứa chết sớm nhất.

Hàn Vũ bất chợt ngồi xổm xuống, ôm đầu niệm kinh:

"Là mơ, là mơ, là mơ thôi..."

[Hệ thống 666 kính chào ký chủ. Hi vọng ta và ngài sẽ hợp tác thành công.]

666 vừa chào ký chủ đáng yêu của nó nhưng không được đáp lại, cảm thấy rất thắc mắc. Nhìn ký chủ của mình đang ngồi xổm niệm gì đó, nó nói:

[Ký chủ, cô sao vậy?]

"Là mơ, là mơ, con mẹ nó là mơ...!"

Hàn Vũ khóc lóc nghe thấy giọng nói trẻ con trong đầu mình, thiếu điều muốn một tát đánh bay bản thân ra khỏi giấc mơ đáng sợ này. Không không không con mẹ nó không hệ thống gì hết, bà mày không cần thứ như mày, thả bà mày về chuồng đi!!!

[Ký chủ đáng yêu của tôi ơi, cô làm sao vậy? Người khác thấy hệ thống đều rất vui mừng nha. Hoàn thành nhiệm vụ của bản hệ thống xong ai cũng đều bước lên một tầng mây luôn á!]

Nghe tiếng hệ thống như tiếng quỷ đòi mạng trong đầu, Hàn Vũ sợ hãi thét lớn:

"Tôi không cần, xin cảm ơn! Làm ơn hãy để tôi yên bình làm người đi!"

666 thắc mắc:

[Sao cô lại vậy chứ? Theo tài liệu thì cô chực chờ viết thể loại hệ thống này rất nhiều mà, đọc cũng không ít truyện hệ thống đâu? Không phải cô rất thích thể loại này sao?]

"Con mẹ nó đọc với tự thân trải nghiệm là hai chuyện khác nhau! Tôi xuyên qua thế giới khác không phải là tìm chết sao!?"

[Gì chứ, ra là cô lo chuyện đó sao? Đừng lo, hệ thống rất quan tâm đến trải nghiệm của người dùng, tôi sẽ hoàn toàn trợ giúp cô đủ năng lực để sống tốt ở mọi thế giới nha.]

Nghe âm thanh phới lới tràn đầy vui sướng của hệ thống, Hàn Vũ bán tín bán nghi mà ngẩng đầu:

"Thật sao? Các người lại có tình người như vậy?"

[Dĩ nhiên rồi. Chúng ta là loại hệ thống nào chứ? Chính là loại dùng để yêu chiều ký chủ lẫn đối tượng nhiệm vụ đó!]

Hàn Vũ nghi ngờ nhìn màn hình nhỏ gọn đột nhiên xuất hiện trước mặt. Trên đó chính là chiếc icon cười cười tràn đầy trái tim 🥰, sau đó là icon hai tay thả tim mà cô thường xuyên xài. Trong đầu cô bắt đầu suy nghĩ.

Hệ thống này có chút không giống với loại cô hay đọc cho lắm. Giống như cái thứ hệ thống trong truyện Hệ thống livestream của nữ đế kia, mẹ nó, cô mà gặp thể loại đó thì cô thà chết sớm cho lành. Nó cũng không giống hệ thống trong truyện Mặc Linh, một fan Mặc Linh như cô sớm đã nhuần nhuyễn gần mười nghìn chương của Mặc Linh, hệ thống trong truyện đại đại toàn là đào hố nữ chính.

Nhưng mà, dĩ nhiên loại ưu đãi này cũng rất đáng ngờ.

"Đầu tiên thì, tại sao tôi lại ở đây?"

Hàn Vũ rút lại nước mắt, bắt đầu đặt câu hỏi.

[Chính là ở đây thôi nha, ký chủ. Loại hệ thống như chúng tôi rất cần loại dân chuyên chưa được thoả mãn như cô nha.]

Loại dân chuyên... chưa được thoả mãn?

Con mẹ nó thoả mãn gì cơ???

[Cô giả vờ gì chứ? Cô dám nói cô không muốn có người để ôm ôm hôn hôn nâng cao cao như trong truyện Mặc Linh không?]

Lời nói của 666 như con dao vạch rách tâm tư mỗ nữ hai mốt năm chưa yêu đương của Hàn Vũ. Hàn Vũ ôm tim, run rẩy chịu phục hệ thống.

"Hệ thống các người còn có dịch vụ phân phát người yêu?" Hàn Vũ hỏi.

[Phân phát thì không có, nhưng trong các thế giới nhiệm vụ thì trai không ít nha ký chủ.]

"Trai thì đương nhiên là không ít rồi", Hàn Vũ liếc mắt nhìn màn hình hiện icon chấm hỏi, "Thế giới của tôi trai cũng không ít, tôi cũng có người để ôm ôm hôn hôn quái đâu."

[Thế nên đây chính là cơ hội nha ký chủ!] 666 vui sướng nói [Có trợ giúp của hệ thống, cô hoàn toàn có năng lực để tìm người ôm ôm hôn hôn nâng cao cao nha!]

"Bớt nói điều vô lý đi", Hàn Vũ phun toẹt, vẻ mặt chính là hoàn toàn không tin tưởng hệ thống khoác lác, "Nói cho tôi một chút, tôi phải làm gì?"

Vừa nói xong, trước mặt Hàn Vũ liền hiện lên một màn hình nhỏ. Thông tin trên đó không nhiều lắm, vừa vặn một dòng chữ Hệ thống vui sướng nhà nhà cùng đi lên. Dòng chữ không hề thu liễm mà thêm hiệu ứng lấp la lấp lánh hoa hoa bươm bướm tung bay, Hàn Vũ nhìn xong một lời khó nói hết.

Con mẹ nó chính là mù mắt.

Cái tên cũng đủ não tàn rồi, cô còn mong đợi gì về cái hệ thống này chứ. Nhiệm vụ gì đó kệ hết đi, cô chết đi cho lành.

666 không biết nội tâm phun trào của ký chủ nhà nó, nó ngược lại còn rất vui vẻ mà bắn lời thoại soạn sẵn dành cho hệ thống:

[Hệ thống vui sướng cả nhà cũng đi lên, nhiệm vụ như tên, ai ai gặp nhau cũng là tết, đều đi lên! Nam nữ chính đứng trên đỉnh nhân sinh, nhân vật phản diện cũng nắm tay đứng trên nhân sinh! Ở đây có thể nói là, nhiệm vụ của chúng ta chính là một tay nâng nâng nam nữ chính đạt được HE, một tay ôm ôm phản diện cũng đưa hắn về HE của hắn. Thế nào ký chủ, có thấy một cuộc đời tràn đây hồng phấn, cực kỳ tích cực hay không?]

Hàn Vũ ngơ người nhìn hoạt ảnh nam chính nữ chính cùng phản diện vòng tay ôm nhau chạy trên đường hoa, khuôn mặt phải nói là ngàn lời không thể tả. Nhìn màn hình tung hường tứ phía, cô ôm trán, có chút đau đầu đẩy màn hình ra xa.

Mẹ nó, não tàn cũng đừng lây sang ta.

Cuộc đời mà thơm được như vậy cô cũng sẽ không trầm mê vào tiểu thuyết!

[Ký chủ, cuộc đời là phải hướng tích cực mà đi lên. Cô cứ cực đoan như vậy thì sao mà thấy được cuộc sống màu hồng chứ?]

Một cái hệ thống dạy cô sống trên đời phải tích cực?

Hàn Vũ biểu hiện: Ha ha.

"Thế mi nói cho ta nghe xem, văn hành động nam chính không có phản diện đối đầu, hắn lấy cái quái gì mà dần dần đi lên?"

[Sao lại không có phản diện chứ ký chủ, phản diện hắn...]

"Phản diện cuộc đời màu hồng không có rơi xuống vực thẳm, không trải qua thời ký đen tối, hắn vì cái gì mà phải đối đầu với nam chính?"

[Hắn có thể yêu nữ...]

"Con mẹ nó yêu nữ chính. Mi nói dẫn dắt hắn về con đường HE, mi tính để ba người bọn họ trùng hôn sao? Một nữ lấy hai nam? Đa phu?"

[Cái đó...]

666 cứng họng, bị lời nói của Hàn Vũ chặn đến không biết nói gì. Dĩ nhiên nghĩ kỹ lại vẫn có thể thấy hướng nghĩ sai lầm của cô, nhưng 666 lần đầu đối đầu với người đi theo hướng cực đoan như vậy, cho nên nó vẫn có chút không theo kịp.

Nhìn 666 không thể nói lời nào kia, Hàn Vũ khịt cười tận hưởng lần tranh luận chiến thắng áp đảo đầu tiên của mình. Thế nhưng nghĩ kỹ lại, Hàn Vũ đột nhiên lại thấy chuyện này thật sự có chút thú vị.

666 nói không sai, truyện hệ thống, đặc biệt là truyện Mặc Linh, cô đã cày không ít. Cũng từ đó mà cô bị lậm văn phong lẫn tư tưởng không xem ai ra gì của tập thể nữ chính. Cuộc đời thế giới thực không phải tiểu thuyết, cô không thể sống bung lụa nên đám tính cách kia cô đều bung trong tiểu thuyết của mình cả. Đột nhiên bây giờ lại có cơ hội tự thân trải nghiệm, cô dĩ nhiên sẽ không để phí.

Thấy 666 vẫn không nói lời nào, Hàn Vũ khẽ cười, nói:

"Cho nên, để cho nam nữ chính lẫn phản diện nhà nhà đều vui, chỉ cần tôi trở thành phản diện là được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro