Chương 6 : Bệnh kiều thiếu gia xin nghe lời ! (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạ Ly tới gần hắn, nhẹ nâng cằm hắn, "Ta không đi ra ngươi làm gì được ta?"

Lập tức, một mùi hương thơm ngát bao bọc lấy hắn, hắn ngơ ngác nhìn nàng.

Nàng câu môi, cười khẽ, đáy mắt trào phúng lại tẫn hiện, phàm nhân, chính là dễ dàng bị mê hoặc, một chút cũng không chịu nổi.

Không đợi Cố Ngọc kịp phản ứng, Dạ Ly cũng đã buông hắn ra, lui về phía sau mấy bước, "Kêu tiểu bảo mẫu ngươi tới, giúp ngươi rửa mặt đi."

Ngữ khí có chút biếng nhác, có chút trêu tức, ghét bỏ liếc nhìn hắn, vừa mới tỉnh ngủ tóc hắn có chút hỗn độn, đôi mắt mông lung, rốt cuộc có chút nhếch nhác.

Xoay người đi ra ngoài.

Cố Ngọc nhìn bóng lưng của nàng, rũ mắt, không biết suy nghĩ cái gì.

Không lâu, Tô Tiểu Cẩn liền đẩy Cố Ngọc đi ra.

Dạ Ly ngồi ở trên sô pha, nhìn thấy Tô Tiểu Cẩn đem Cố Ngọc đẩy, đáy mắt hiện lên một tia tinh quang, chợt lóe lướt qua.

Cố Ngọc mụ mụ thấy Cố Ngọc ra tới, hướng Cố Ngọc cười cười, "Ngọc nhi ra lạp."

"Mẹ."

Cố Ngọc đẩy xe lăn đến bàn ăn trước, nhìn thoáng qua Dạ Ly ngồi ở ở trên sô pha, chỉ thấy nàng hài hước nhìn hắn, tức khắc sửng sốt, sau đó dời đi ánh mắt."

An tĩnh ăn bữa sáng.

"Ai, Phỉ Phỉ ngươi không đến ăn sao?"

Cố Ngọc mụ mụ thấy Dạ Ly cứ như vậy một mình ngồi ở trên sô pha, có chút xấu hổ chính mình cư nhiên đã quên còn có một người khách.

"Cảm ơn, ta ăn rồi." Nàng không thích ăn thứ đó.

Cố Ngọc mụ mụ nghe Dạ Ly nói như vậy cũng chỉ có thể từ bỏ, cơm nước xong sau liền đi công ty, Cố Ngọc mụ mụ đã sớm cùng Cố Ngọc ba ba ly hôn, Cố gia đều là Cố Ngọc mụ mụ một mình quản lí, cho nên Cố Ngọc mụ mụ đều rất bận.

Kỳ thật Cố Ngọc cũng có đầu óc về thương nghiệp, chỉ là xảy ra tai nạn xe cộ về sau liền không có lại quản công ty.

Bất quá đối với này đó, Dạ Ly cũng không quan tâm, nàng nhìn Cố Ngọc ăn những cái đó cái gọi là bữa sáng, có chút lười biếng nằm ở trên sô pha, đôi mắt vẫn nhìn Cố Ngọc.

Thấy hắn chà lau miệng, liền từ trên sô pha đứng dậy, đôi chân thon dài lập tức đi qua, đứng lại bên cạnh hắn.


"Ăn xong rồi?"

Dạ Ly tới tìm Cố Ngọc không phải không có mục đích, nàng muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ ngu ngốc này, làm Cố Ngọc nhanh chóng yêu nàng.

Cố Ngọc nhìn nàng một cái, thần sắc nhàn nhạt , không trả lời nàng, mà là đẩy xe lăn hướng đến phòng mình phòng.

Dạ Ly không có ngăn cản, mà là đi theo hắn phía sau, đi ngang qua bên người Tô Tiểu Cẩn liếc mắt nàng, "Tiểu bảo mẫu, ngươi thiếu gia không cần ngươi chiếu cố, về nhà hảo hảo chơi đi."

Dạ Ly âm thanh rất êm tai, làm Tô Tiểu Cẩn thiếu chút nữa mặt lộ vẻ hoa si, không sai, Tô Tiểu Cẩn là cái hoa si.

Nghĩ nghĩ, cảm thấy Dạ Ly là thiếu gia vị hôn thê, sẽ chiếu cố tốt thiếu gia, vì thế, thực vui sướng về nhà đi chơi.

Cố Ngọc liếc nhìn Dạ Ly, thấy nàng vẻ mặt trêu tức nhìn hắn, ánh mắt tối tăm, "Ngươi tới làm cái gì."

Tính toán đóng cửa lại, thế nhưng, Dạ Ly lại trước hắn một bước vào cửa, "Ngươi là vị hôn phu của ta, vì sao không thể tới."

Cố Ngọc lạnh lùng nhìn nàng, "Ta không thích ngươi, cho nên hôn sự sớm muộn sẽ hủy."

Cố Ngọc nhíu nhíu mày, không nghĩ tới như vậy cư nhiên đều không đuổi nàng được.

"Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?"

"Không nghĩ như thế nào, thuận lợi cùng ta kết hôn là được."

Dạ Ly nhàn nhạt nhìn hắn.

"Không có khả năng." Cố Ngọc cười nhạo một tiếng, "Ta sẽ không cưới nữ nhân ta không yêu."


"Vậy yêu ta được rồi."

Cố Ngọc sửng sốt, nhìn nàng.

Dạ Ly sắc mặt nhàn nhạt , tới gần hắn, "Không kết hôn, vậy yêu được rồi."

Hắn ngốc lăng, nhìn về phía nàng đôi mắt, một mảnh đạm mạc, không có bất luận cái gì gợn sóng, lạnh băng vô cùng.

"Ha hả..."

Nghe xong hắn cười một tiếng, "Dựa vào cái gì? Muốn ta yêu ngươi."

___________________________________

Chương này có vẻ ngắn a  "v"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro